Trên bàn cơm bày biện tất cả những món ăn mà cô thích nhất anh gắp miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô và nói: "Em ăn đi, anh đặc biệt dặn đầu bếp làm đó".
Cô cầm đũa lên hất miếng sườn trong bát ra làm nó rơi xuống bàn ăn rồi lạnh lùng nói: "Tôi sợ bị anh độc chết".
"Em..." Anh tức giận nhìn cô
Cô dửng dưng trước cơn giận của anh, một mực chuyên tâm ăn tối. Anh thấy vậy cũng hậm hực ăn nốt bữa cơm trong không khí ngượng ngùng.
"Tôi ăn no rồi". Cô đứng dậy đi lên gác.
"Em ăn ít như vậy làm sao mà no được?". Anh hỏi với theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay lại nói: "Nhìn thấy anh tôi làm sao có thể nuốt trôi được?". Nói xong cô đi thẳng lên gác bỏ lại anh một mình với nhà ăn trống trải.
Người làm thấy vậy đi lên hỏi: "Ông chủ, tôi dọn phần bát đũa của cô Lâm". Anh nhìn người làm rồi nói: "Dọn luôn của tôi đi". Nói xong anh cũng đi lên gác.
Lên phòng Lâm Tịnh đã ngủ say anh xoay người đi vào phòng tắm. Dòng nước lạnh chảy xuống người anh như muốn giúp anh trở nên tỉnh táo. Anh không ngừng nhắc nhở mình: "Là anh nợ cô, tất cả là do anh tự làm tự chịu".
Lâm Tịnh nằm mơ, cô mơ về quá khứ, mơ về năm cô 20 tuổi, mơ về tình yêu mà cô đã cho là tất cả cuộc sống của mình. Thời gian như quay lại 5 năm về trước, về cái ngày định mệnh của anh và cô.
"Máy bay sắp hạ cánh các hành khách chú ý an toàn". Loa phát thanh thông báo máy bay sắp hạ cánh, ở sảnh sân bay Lâm Tịnh đứng ngồi không yên, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Sao Lưu Hà mãi chưa ra?".
Năm phút sau cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước ra. Trên người cô là chiếc váy bó sát màu đỏ, đeo kính râm tay cầm túi sách đang chậm rãi bước đi. Lâm Tịnh nhìn thấy liền vẫy tay hô to: "Lưu Hà, mình ở đây, ở đây nè".
Lưu Hà liền đi về phía cô, tháo kính râm xuống nhìn cô từ đầu đến chân. "Cậu nhìn gì vậy?". Lâm Tịnh tò mò hỏi.
"Lâm Tịnh cậu bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như thiếu nữ đang dạy thì vậy?". Lưu Hà hỏi cô bằng giọng khinh thường.
"Cậu đúng là đáng ghét! Mình đợi cậu rất lâu mà không thèm cảm ơn lấy một câu lại còn chọc ghẹo mình nữa". Lâm Tịnh tức giận chu mỏ nói.
"Được rồi, được rồi mình biết cậu tốt với mình nhất mà". Lưu Hà thấy cô giận liền dỗ dành cô.
"Thế còn nghe được". Cô hừ nhẹ. Nhìn Lưu Hà tay không xuống máy bay Lâm Tịnh ngạc nhiên hỏi: "Cậu về nước mà không mang hành lí sao?".Lưu Hà lắc đầu nói: "Hành lí đương nhiên là phải mang rồi chỉ là người cầm không phải mình."
Lưu Hà quay lại nói: "Cảnh, sao anh chậm chạp quá vậy? Mau qua đây chào hỏi Lâm Tịnh đi". Lưu Hà khoác tay lên tay trái của người đàn ông nhẹ giọng giới thiệu: "Lâm Tịnh đây là Phương Cảnh bạn trai của mình".Lưu Hà lại giới thiệu cô với Phương Cảnh: "Cảnh, đây là Lâm Tịnh chị em tốt của em đó hai người làm quen đi".
Lâm