Anh buông tôi ra coi chừng làm bẩn tay tôi". Vào phòng cô liền không khách khí hất tay anh ra.
"Bẩn sao? Lâm Tịnh em tưởng em vẫn còn trong sáng như trước sao?". Anh cười nói, nụ cười của anh làm cô sởn tóc gáy.
"Anh...". Cô nghẹn lời.
"Lâm Tịnh em đừng cố tình chống đối tôi em nên biết rằng những người chống đối tôi đều có một kết cục vô cùng thê thảm". Anh dơ tay bóp cằm cô ánh mắt hiện lên sự khát máu khiến cô hoảng sợ trong giây lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thê thảm? Phương Cảnh tôi có nên cảm ơn anh đã ban cho tôi một cuộc sống "hoàn hảo" như bây giờ không?". Cô nghiến răng nói ra hai chữ "hoàn hảo".
"Nếu năm xưa em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi thì em cũng đã không ra nông nỗi thế này. Nơi ở đó của em hoàn toàn không phải cho người ở". Anh tức giận nói trong đầu nhớ đến ngôi nhà nhỏ bé của cô ở Trung Quốc. Anh hoàn toàn không hiểu nổi sao cô có thể ở căn nhà tồi tàn đó suốt ba năm?
"Ở lại bên cạnh anh? Với tư cách gì? Là tiểu thư của tập đoàn Lâm Đạt đã phá sản hay là nhân tình của anh?". Cô điên cuồng hét lên.
"Ít nhất tôi cũng không để em phải sống trong ngôi nhà nát đó". Anh tức giận quát nên.
"Phương Cảnh nếu anh tốt bụng như vậy thì gia đình tôi có đến nông nỗi này không? Tôi có phải một mình bỏ trốn đến nơi đất khách quê người đó không? Nếu anh tốt như vậy thì tôi đã không trở nên như bây giờ?". Cô chỉ tay vào mặt anh thét lên giận dữ.
Trong quá khứ chưa bao giờ anh thấy cô giận dữ như vậy, ánh mắt cô chứa đầy sự hận thù. Ánh mắt này anh đã quá quen thuộc, năm xưa anh cũng có ánh mắt này nó chất đầy sự hận thù và vô cảm. Không! Anh không muốn cô giống anh lấy trả thù là mục đích để tồn tại.
"Nếu bây giờ anh trả lại tất cả cho em thì sao?". Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Trả lại cho tôi? Anh có làm được không? Nếu anh làm bố mẹ tôi sống lại tôi sẽ tha thứ cho anh.". Cô khinh thường nói.
"Anh có thể trả lại cho em tất cả nhưng anh không thể làm bố mẹ em sống lại". Anh nhìn cô nói.
"Phương Cảnh, anh nên nhớ rằng trên đời này không có chữ "Nếu". Vì vậy anh đừng nói sẽ trả lại cho tôi. Còn anh muốn trả Lâm Đạt cho tôi thì xin lỗi tôi không cần. Anh tưởng tôi là con ngốc sao? Năm xưa khi anh