Cô lại hổ thẹn, lại áy náy.Dù là thiên tài như thế nào, cũng là đứa bé.Cô vô số lần nhìn thấy con trai cô nhìn thấy bạn nhỏ khác ăn ngon, cậu bé lại chỉ có thể làm bộ không thèm để ý, trộm nuốt nước miếng.Cô sợ cậu phát bệnh, liền tước đoạt cơ hội nếm thử của cậu.Kỳ thật, cậu trưởng thành, rất nhiều thứ có thể ăn.Hôm nay ăn nhiều như vậy, cũng không có phát bệnh……Cô tự trách không thôi.Cố Quân Trục nhìn ra cô tự trách, liếc cô một cái: “Cô không sai! Cô cũng là yêu thằng bé, rất yêu rất yêu, được cô yêu như vậy, thằng bé rất hạnh phúc! Chỉ là phương thức yêu của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, cho nên con nít cần mẹ, cũng cần ba!”Diệp Tinh Bắc không còn lời nào để nói, chỉ có thể chân thành nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh! Thật sự…… Đặc biệt cảm ơn anh!”Cố Quân Trục hơi hơi câu môi, “Không khách khí!”Nha đầu này từ lần đầu tiên gặp cô đã không ngừng đối phó, như con mèo xù lông, vừa trừng mắt lại giơ móng vuốt với anh.Có thể được cô nói một câu “Cảm ơn” vui lòng phục tùng, cảm giác vô cùng thành tựu!Ô tô dừng lại trước bậc thang ngoài phòng khách biệt thự Cố gia, Cố Quân Trục ôm cậu bé xuống xe.Cậu bé trừ bỏ buổi chiều ở công viên giải trí chơi, toàn bộ hành trình dính ở trong lồng ngực Cố Quân Trục, giống koala ôm cổ Cố Quân Trục không bỏ.Được một sinh mệnh nho nhỏ toàn tâm toàn ý ỷ lại như vậy, đối với Cố Quân Trục mà nói, là một loại thể nghiệm mới lạ lại mạc danh thỏa mãn.Mặc dù biết tiểu nhãi con trong lồng ngực không phải con anh, anh cũng nhịn không được đào tim đào phổi cho cậu, che chở cậu, muốn nhìn cậu cười.Cậu bé ôm cổ anh, gương mặt gối lên đầu vai anh, đã mơ màng sắp ngủ.Anh nâng mông nhỏ mũm mĩm của cậu bé lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, quay đầu hỏi Diệp Tinh Bắc: “Buổi tối thằng bé ngủ phòng trẻ em hay là ngủ với