Nắng đã tắt hẳn, một buổi chiều cứ ngỡ là bình yên của một xóm nghèo bon chen đang ẩn hiện đâu đó. Gió sông vẫn cứ nhẹ nhàng đưa những con diều bay cao bay xa, những đợt sóng lăn tăn thi nhau cùng ngọn gió ập vào bờ, hơi nước được cơn gió đầu mùa hạ của các cô cậu học trò vô tình cuốn bay theo những đám mây trắng trên kia, hơi nước thật mát. Có lẽ chính những hơi nước này cũng muốn rời bỏ dòng sông của chúng để bay đến nơi tự do nào đó, hoặc là chúng muốn tạm rời xa dòng sông, nhờ ngọn gió đưa chúng lên khỏi mặt nước, cùng chơi đùa với những đứa trẻ ngây thơ này.
Nhìn những đứa trẻ kia xem, chúng chơi đùa với nhau dưới bóng diều vui vẻ quá, tôi mong rằng sau này chúng đừng giống như những người lớn đang đứng bên cạnh chúng, "bằng mặt không bằng lòng", "khẩu phật tâm xà", sẵn sàng bỏ đi những người bạn chí cốt thời thơ ấu, sẵn sàng buôn lời thị phi diềm chết tuổi thơ của người khác, nói quên là quên, quên sạch hết kí ức thời còn bé. Tôi hy vọng rằng ngày sau, trong chặn đường chúng lớn khôn, chúng sẽ cùng nhau trưởng thành, mãi mãi là bạn của nhau, mãi mãi dìu dắt nhau và không bao giờ quên đi tuổi thơ tươi đẹp vui vẻ của mình cùng bạn bè thời thơ ấu, cũng không bao giờ từ bỏ cái nơi chúng sinh ra và lớn lên.
Tôi mong rằng tất cả chúng sẽ giống như những gì tôi hy vọng.
Nắng đã không còn, nhưng màn đêm vẫn chưa buôn, tôi vẫn chưa muốn về nhà, tôi cũng không biết mình nên đi đâu. Tôi lại ngồi lại chỗ cũ, tôi mơ màng nhìn dáo dát khung cảnh trước mặt, tôi vẫn cứ nhìn, nhìn rồi lại nhìn, nhưng tôi không rõ hai mắt tôi đang nhìn cái gì, trong đầu tôi đang nghĩ cái gì, tôi đang muốn cái gì, tôi hoàn toàn không biết, tôi chỉ biết, bản thân đang muốn được yên tĩnh ở một nơi ồn ào như thế này.
Tôi phát hiện một điều rất thú vị! Người như tôi chỉ thích hợp vào Cổ Mộ làm bằng hữu với Cô Cô suốt đời, hoặc tìm đến một nơi thâm cùng thuỷ tận, giao sơn cùng cóc để luyện tuyệt kỉ công pháp "người động, tâm bất động". Vừa điên vừa thú vị quá, đúng không? Nhưng tôi biết, nếu nó thật sự có thể xảy ra như thế, vậy dù tôi có luyện đến tàn đời, đến khi cơ thể hóa thành tro bụi cũng không thể nào luyện được, tôi lại càng không thể sống được trong Cổ Mộ thâm thẩm kia quá lâu. Bởi tôi biết, duyên phàm tục tôi chưa dứt, tâm tôi vẫn chưa an, tôi vẫn mãi lưu luyến hồng trần chưa thể buôn bỏ. Có lẽ khi tôi buôn bỏ được hồng trần và tất cả mọi thứ cũng là lúc tôi được hóa kiếp.
"Phiêu diêu tự tại, hồn rời sát
Lơ lửng mây trôi, gió thổi hồn
Trần gian lưu luyến, ta từ cáo
Thoát sát thân phàm, hồn tiêu dao!"
Trời càng lúc một tối, màn đêm đang dần buôn, tôi vẫn nơi đây một mình thẩn thờ hoài niệm mãi về quá khứ tươi đẹp khi còn bé xíu của mình. Chắc có lẽ giờ đây chỉ mình tôi mãi hoài niệm, tụi nó đã quên hết rồi, vì tụi nó đã quên, nên tụi nó mới kì thị, xa lánh tôi, xúc phạm tôi. Mà thế thì sao? Tất cả tụi nó có tốt lành gì, tụi nó dù vẫn đang chơi cùng nhau, nhưng "bằng mặt, không bằng lòng", trước mặt thì hi hi ha ha, xoay đi thì soi mói, nói xấu sau lưng nhau, đâm chọt lẫn nhau. Tụi nó sao? Há! Chỉ đang lợi dụng nhau mà thôi. "Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột", để rồi xem!
"Thôi bỏ đi, "ngươi nhẫn tâm, đừng trách ta vô tình", nhưng nể tình chúng ta đã từng chơi đùa với nhau lúc bé, tao sẽ không quá độc ác với tụi bây, cũng như với mọi người. Chỉ cần tụi bây và họ đừng quá ham hố, đừng quá tham lam và đừng quá diễn trước mặt tao, tao sẽ cư xử bình thường với tụi bây và họ. Tao của ngày hôm nay không còn là tao của ngày hôm qua, nên tốt nhất đừng ai chọc đến tao, cũng đừng ai đến nài nỉ tao, vô ích thôi bởi chính tụi bây và họ đã biến tao trở thành người vô tâm!"
.....
Tôi vẫn nơi đây ngồi thẩn thờ, thơ thẩn, dù trời đã gần sập tối, nhưng diều vẫn còn lác đác vài con trên bầu trời. Ở bên dưới, người đi tản bộ qua lại, kẻ chơi đùa chạy nhảy tung tăng, còn tôi vẫn ngồi đó bất động như bức tượng sáp, bỗng có một bàn tay thon thon ấm áp đặt nhẹ nhàng lên vai tôi, một giộng nói dịu dàng quen thuộc phát ra.
"Đường Nhân! Sao không về nhà mà ngồi ở đây có một mình vậy? Em chờ ai à?"
Tôi xoay đầu, ngẩn mặt nhìn, là chị Linh và chị trợ lý của ông Lý, họ đến từ khi nào vậy?!
"Chị! Hi! Em đâu có chờ ai đâu!"
Đúng vậy, tôi đâu có chờ ai đâu, cũng chẳng có ai để tôi phải chờ, nếu có chờ, có lẽ tôi đang chờ quá khứ.
"Uhm, ở đây đông vui và yên bình quá em hé! Không khí thật trong lành!" -hai chị ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, xoay ra phía đường, mắt nhìn dáo dát xung quanh. Chị Linh hít vào một hơi như đang muốn hít hết không khí nơi
đây vào trong cơ thể mình.
"Dạ! Rất trong lành, trong làng lắm!" -tôi gượng gạo trả lời chị ấy.
Phải rồi trong lành lắm, nếu là trước đây, nó còn trong lành hơn rất nhiều lần. Không biết khi lớp trẻ đang chạy lon ton kia lớn lên, nó còn trong lành như bây giờ nữa hay chăng?
"### (Đường Nhân, em có tâm sự hả?)" -chị Ngọc Minh hỏi tôi, chị Linh dịch lại. À, chị Ngọc Minh chính là chị trợ lý của ông Lý.
"Dạ, cũng không hẳn! Hi"
"Thôi đừng nói những lời buồn đó nữa. Đường Nhân, đợi chị lát, Minh có cái này cho em nè!"
"Gì vậy chị!"
"Đợi chị lát, nó ở trong xe!"
"Dạ!"
Nói rồi chị Linh bước nhanh đến xe, chị ấy mở cửa xe và lấy ra trong đó một cái túi giấy xinh xắn. Chị ấy tươi cười hí hửng bước nhanh trở lại, tôi thấy thế, tôi ngồi quay trở vào, chăm chú nhìn theo chị ấy.
"Đây, cái này là của Minh tặng cho em. Em xem thử đi có thích không?"
"Dạ!"
Đây là lần đầu tiên tôi được người khác tặng quà, tôi vui lắm, tôi hạnh phúc lắm, tôi hớn hở nhận lấy túi quà và mở ra ngay lúc đó.
"Đây?"
"你喜欢吗? (Em thích không?)"
"我太喜欢! 谢谢你! (Em thích lắm! Cảm ơn chị!)"
Tôi vui vẻ cười tủm tỉm nhìn vào món quà của chị Minh tặng tôi, đó là một cái váy xoè ngắn rất xinh xắn. Thật hạnh phúc biết bao, ngoại trừ Mẹ tôi, chưa từng có ai cho tôi cái gì, tôi vui lắm.
"Trước khi đến đây, hai tụi chị có đi siêu thị mua sắm chút đồ linh tinh. Minh, em ấy muốn tặng em cái gì đó, tụi chị cũng không biết tặng gì cho em nên tụi chị đã đi tìm rất lâu trong siêu thị để chọn quà. Tụi chị đi ngang qua quầy áo quần thời trang, Minh đã nảy ý định sẽ tìm mua tặng em một cái váy. Tụi chị đã lựa lâu lắm mới tìm được cái váy hợp với sở thích và phong cách của em đó! Hi! Cái váy này là của Minh đã chọn!"
"DẠ! Hi!"
"Được rồi! Về nhà thôi em! Chúng ta còn phải nhanh chóng hoàn thành bản dịch cho ông Lý nữa đó. Sáng nay ông Lý có gọi điện cho chị, ông ấy rất hài lòng với tiến độ làm việc của chúng ta, nếu cứ theo tiến độ như thế, rất nhanh chúng ta sẽ hoàn thành bản dịch, vậy là em có thể nghỉ ngơi và thông thả đi chơi vào những ngày cuối tuần rồi! À, còn nữa, hai chương lần trước Minh gửi qua cho ông Lý, và những chương Minh đã gửi qua trước đó nữa, ông Lý có lời khen ngợi em, ông Lý nói em rất giỏi, rất tuyệt, tác phẩm của em thật sự rất xuất sắc, chương nào cũng rất hay, từng câu chữ rất có ý nghĩa, rất tình cảm, rất cảm động, dễ đi vào lòng người, lấy được nụ cười và cả nước mắt của người đọc. Ông ấy nói, ông ấy cảm thấy mình như sắp trở thành một đọc giả của em, ông ấy đang hóng từng giờ từng phút để biết được diễn biến tiếp theo của câu chuyện dù trước đó chị đã từng dịch sơ qua tác phẩm của em cho ông ấy xem!"
"Thật hả chị?"
"Uhm, tất nhiên rồi! Ông Lý nói, ông ấy đang mong chờ từng chương chúng ta gửi qua cho ông ấy, không phải vì bộ phim mà là vì ông ấy muốn đọc tác phẩm của em như một đọc giả. Em có vui không?"
"Hihihi! Em vui chết ấy chứ! Có gì vui bằng việc tác phẩm của mình có người đón nhận và yêu thích!? Em càng vui hơn khi có được một đọc giả tuyệt vời như ông Lý! Hi!"
"####" -chị Minh cười cười nói gì đó, chị Linh dịch lại cho tôi nghe.
"Hi! Minh nói là ông Lý đã mở cuộc thử vai, ngoài những diễn viên ông Lý đã chọn sẵn trong đầu trước đó, ông Lý cũng đã chọn được vài diễn viên sáng giá cho những vai diễn trong bộ phim và cuộc thử vai vẫn đang được tiến hành. Danh sách diễn viên đã được nhận tham gia vào bộ phim vẫn đang giữ bí mật, đợi