"Ha ha ha!.... Thật thoải mái, thoải mái quá đi!".
Mọi gánh nặng, những mâu thuẫn trong lòng tôi như đã trút xuống hết, tôi đã tự vứt bỏ tình duyên của mình, tự cắt đứt dây tơ hồng của chính mình và giờ tôi đã không còn vướng bận gì nữa. Tôi sẽ không đau khổ như những người ngoài kia, cũng không ai có thể làm tôi phải tổn thương, bất cứ ai cũng không thể. Ha ha ha!
"Vũ Tâm An, cô làm tốt lắm, làm rất đúng! Vì cuộc sống không nước mắt của trái tim sau này của Vũ Tâm An. An tỷ, cố gắng lên! Yeah!..."
Cuộc sống không có nước mắt của trái tim, bắt đầu nào!
.....
"Cuộc sống không có nước mắt của trái tim!.... Thật nực cười! Nực cười quá đi!... Ha ha... Ha ha ha... Trái tim tôi bây giờ không phải nó đang khóc sao? Nó còn đang bị rỉ máu kia kìa! Và nó còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần những người kia!"
Quay về hiện tại, tôi vẫn đang trước thềm nhà, ngồi trên hành lang, tựa lưng vào cột nhà ngắm mưa rơi và mưa ngoài kia vẫn như trút xuống, trút xuống từng hạt nặng nề. Tôi nhìn mưa thơ thẩn, lẩm bẩm một mình.
"Mưa chiều nặng hạt, ướt vai ai
Chậm rãi chân ai, đội mưa buồn
Mưa loan nước mắt, hòa đẫm áo
Hạt rớt ao sầu, giọt thuyên thuyên".
"Mẹ ơi! Mẹ đứng đây làm gì? Mẹ bị ướt hết rồi! Mẹ có lạnh không?" -là con gái của tôi, là Tử Anh - Vũ Tử Anh, con bé đã 16 tuổi rồi.
"Ông Bà gọi mẹ ra ngoài ăn trái cây với mọi người!"
"Uhm, mẹ biết rồi! Con ra ngoài ăn với Ông Bà đi, mẹ sẽ ra sau!"
"Mẹ vào trong đi, ngoài này lạnh lắm! Đi mà mẹ! Mẹ.... Mà mẹ đang xem gì ngoài kia vậy?"
"Mẹ đang xem trời mưa!"
"Trời mưa? Trời mưa có gì đáng xem đâu, tại sao mẹ lại thích mưa chứ! Cứ nhìn thấy mưa là mẹ lại suy tư gì đó hà! Mẹ, mẹ vào nhà với con đi nha!"
"Tử Anh! Con cứ vào nhà trước đi, mẹ sẽ vào sau mà!"
"Dạ được! Mẹ phải nhanh vào với con đó!"
Mọi người thấy con gái của tôi như thế nào? Có xinh không, có dễ thương không? Có phải con bé rất ngoan không?
"Mẹ! Sao mẹ lại đứng đây?" -còn đây là Quất Tử, Vũ Quất Tử, là anh của Tử Anh, cậu nhóc này hơn con bé nửa giờ tuổi.
Tôi vẫn nhớ, ngày tôi sinh chúng ra...
Hôm ấy trời cũng đỗ mưa nhiều như hôm nay.
........
Theo chuẩn đoán của bác sĩ, ngày sinh của tôi trùng hợp là sau Trung Thu ba ngày và ngày mai chính là Trung Thu, Mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để mai tôi nhập viện chờ sinh.
Hiện tại, tôi đang ở Phú Quốc, Ba Mẹ tôi đã mua nhà và sống ở bên đấy cùng vợ chồng Minh Ân. Còn tôi, tôi vẫn sống trong căn nhà trước đây và làm việc ở công ty cũ ở quê nhà mình. Tôi cũng đã được thăng cấp, công việc của tôi giờ rất thuận lợi, cuộc sống đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Trong những tháng mang thai, Mẹ tôi đã trở về lại nhà chăm sóc tôi, khi tôi được nghỉ thai sản, Mẹ đã đưa tôi sang Phú Quốc, bởi Tuyết cũng đã có thai được 3 tháng, để tiện cho việc chăm sóc hai người bọn tôi.
......
"Ngày mai chính là Trung Thu, không biết Trung Thu ở hải đảo có giống với Trung Thu trong đất liền không? Nó có vui không? Trẻ em ở đây có thả thuyền giấy trên sông không? Không đúng! Không đúng! Phải nói là thả thuyền giấy trên biển! Đúng vậy! Thả thuyền giấy trên biển. Mình ngốc thật!"
"An, con làm gì vậy? Vào nhà đi con. Haizzz, năm nào cũng vậy, cứ đúng ngay dịp Trung Thu của bọn nhỏ là trời cứ mưa mãi, kiểu này năm nay đám nhỏ lại chơi Trung Thu trong nhà rồi!"
Bà ấy là Mẹ của tôi, bà ấy rất nhiệt tình với mọi người, cũng hay giúp đỡ người khác, là người rộng rãi, thích nói đùa để chọc vui những người xung quanh, hàng xóm quanh đây ai cũng thích Mẹ tôi hết. Mẹ tôi nửa đời cực khổ, một đời vất vã, chịu thương chịu khó, ngậm đắng nuốt cay cùng Ba tôi lo cho hai chị em tôi và cả gia đình này. Tôi thương Mẹ nhiều lắm!
"Chị xuôi, lo chi cho mệt, Trung Thu năm nào mà chã có!"
Còn đây là mẹ của Tuyết, bà ấy đến nhà chơi từ tuần trước. Tôi không thích bà ấy! Bà ấy rất thực dụng, còn tham lam nữa, miệng cứ "choé, choé" nhứt hết cả đầu. Tôi không hiểu tại sao bà ấy lại có thể sinh ra được một người con thật thà như Tuyết, thật không hiểu tại sao!
Nhưng chỉ nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ để tôi không thích bà ấy, cái làm tôi không thích bà ấy là cái tính hay soi mói, nói bóng nói gió, còn ra đường nói xấu sau lưng tôi và hai đứa con trong bụng tôi. Tôi thật sự rất ghét bà ấy, nếu không phải tôi thương Tuyết, nể mặt Tuyết thì tôi đã "sử" bà ấy lâu rồi!
"Đúng vậy! Trung Thu năm nào cũng có, nhưng tuổi thơ không phải lúc nào cũng còn!?" -tôi xoay người từ từ, mặt tỉnh bơ nói với mẹ của Tuyết. Bà ấy bị lời nói của tôi làm cho quê cả mặt. Bà ấy "đánh trống lảng".
"À thì,..... Chị xuôi! Tuyết, nó nói nó thèm ăn canh chua, chiều nay mình nấu canh chua đi!"
Mẹ của Tuyết là thế, miệng lúc nào cũng "bô bô" nói xấu người khác, nhưng bà ấy lại rất sợ tôi dù tôi chưa có "sử" bà ấy. Mặc khác, bà ấy lại rất hợp với Mẹ tôi, chỉ cần hai bà xuôi này tụm lại "tám" là "tam sao thất bản", cứ như thể "tri âm" đã "trăm năm" không gặp.
"Thuyên thuyên thuyết giáo chuyện đời
Miệng to miệng nhỏ, hỡi trời, mệt chăng?".
Là thế đó! Hi!...
Tôi không nói với bà ấy nữa, có nói nữa chỉ thêm tức thôi, vì các con của tôi, tôi cố nhịn, nhịn, không được nổi nóng. "Tâm bình khí hòa", tôi quay người ôm bụng đi thẳng vào phòng mình. Tôi đống chặt cửa phòng, tôi mở nhạc lên cho các con tôi nghe.
Tôi nghe người khác nói, khi mang thai thì tâm tình phải ổn định, không được căng thẳng, không được nổi nóng, phải nghỉ ngơi nhiều, nghe nhiều nhạc hay,.... như thế các con của tôi sau này sẽ rất khỏe mạnh và thông minh.
Tôi là vậy đó, luôn tiếp thu ý kiến của tất cả mọi người rồi sau đó sẽ chọn lọc lại, họ nói gì tôi cũng nghe, chỉ cần tốt cho các con của tôi, tôi đều sẽ làm theo.
"Con ơi, con à! Có nghe mẹ gọi không? Ngoan, mẹ thương các con nhiều lắm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ cho các con thật tốt!" -tôi vừa nghe nhạc, tay vừa xoa xoa vào bụng mình, như đang nâng niu các con của tôi. Cảm giác thật tuyệt! Cái cảm giác không một từ ngữ nào có thể nào diễn tả được trong lòng tôi! Tôi sắp được gặp các con của tôi rồi!
Chiều hôm đó, sau khi đã ăn xong cơm chiều với cả nhà, tôi ngồi ở phòng khách, ăn tráng miệng và xem tivi cùng Ba tôi và mọi người. Mưa ngoài kia đã tạnh, nhưng lâu lâu lại nghe tiếng lất phất vài trận mưa nhỏ. Cả nhà tôi vẫn đang xem tivi. Ba tôi rất thích xem phim, Ba tôi đang theo dõi một bộ phim cổ trang kiếm hiệp rất hay mà trong phim có "người đó" thủ vai nam chính. Tôi cũng xem, tôi xem rất nhiều phim, chỉ cần là phim hoặc chương trình gì đó có "người đó" tham gia là tôi xem, tôi xem hết tất cả.
"Ba ơi! Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước nha!" -sau khi xem hết phim đó, ba tôi lại chuyển sang kênh thời sự, rồi sang kênh giải trí,.... và tôi vẫn ở ngồi đó xem cùng Ba và mọi người cho đến tối.
"Ừ, đi ngủ sớm đi, sáng mai ba đưa con đi!"
"Dạ, Ba!"
Đó là Ba tôi, ông ấy rất giỏi giang, bất cứ việc gì Ba tôi cũng