"Vũ Quất Tử! Vũ Tử Anh! Đó là tên hai con của chị!"
"Cái gì "Quốc, Quốc?"...!" -Tuyết có lẽ hơi bị rối chút xíu. Chắc Ba Mẹ và Ân cũng vậy.
"Là Vũ - Quất - Tử và Vũ - Tử - Anh!" -tôi nói chậm lại, tròn vành rõ chữ cho tất cả nghe.
"Vũ Quất Tử! Vũ Tử Anh! Tên nghe lạ mà đẹp. Nhưng ý nghĩa của hai tên này là gì vậy chị hai?" -Tuyết đã nghe rõ tên của các con tôi, nhưng em ấy thật thà nên đâu hiểu mà hình như cũng không ai hiểu. Tôi giải thích.
"Quất Tử chính là tên gọi khác của trái quýt! Hihi! Bởi chị thích ăn quýt mà. Tử Anh! Anh là anh đào, Tử Anh nghĩa là hoa anh đào nhỏ, vì chị thích nước Nhật. Đơn giản thế thôi!"
"Đúng là nhà văn có khác, chỉ là đặt cái tên mà cũng phải văn vẻ, nghe là thấy hay rồi, người bình thường làm sao có thể đặt tên cho con được như thế! Nhà văn quả thật nhiều chữ nghĩa! Ha! Đúng tài giỏi, có học thức! Trong nhà vừa có trái, vừa có hoa! Ha ha! Ngộ ghê!" -bà ta lại nói ong óng lên. Không biết bà ta nói ý là khen hay châm chọc nữa.
Và đó là ngày hạnh phúc của tôi, ngày tôi được nhìn thấy hai đứa con yêu dấu của mình. Cuộc sống của tôi bây giờ chính là hai đứa trẻ này. Tất cả tình thương yêu của tôi đều sẽ giành hết cho hai đứa trẻ này.
Quất Tử, Tử Anh! Cục cưng của mẹ!
......
"Mẹ! Mẹ sao vậy!? Sao lại ngẩn ngơ ra rồi! Mẹ không khỏe sao?" -Quất Tử gọi tôi, tôi tỉnh hồn.
"À, mẹ không sao, mẹ chỉ đang nhớ đến một số chuyện của ngày xưa thôi! Bảo bối! Chiều nay, nếu tạnh mưa, chúng ta đi chơi nha!" -tôi xoay người lại, đưa tay nhéo nhẹ vào má của Quất Tử, nhỏng nhẽo.
Thằng bé cao rồi, cao hơn cả tôi. Nhanh thật, chớp mắt một cái hai đứa đã 16 tuổi rồi! Thế mà tôi cứ nghĩ mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
"Um.....? Cũng được! Mẹ vui thì được rồi!"
"Bảo bối ơi! Yêu bảo bối nhất trên đời luôn!"
Mẹ con chúng tôi là vậy đó! Lúc nào cũng đùa giỡn vui vẻ với nhau. Ba người chúng tôi, nhìn vào ai nói là Mẹ và Con?! Nếu những ai không quen biết chúng tôi, họ sẽ nói ba người chúng tôi là những người bạn thân thiết đấy, có tin không? Không tin chứ gì!? Nhưng thật sự là vậy đó!
Tôi cứ cảm thấy, hai đứa mỗi ngày một lớn, còn bản thân tôi lại một ngày một bé đi, một ngày một trẻ lại. Trẻ ở đây chính là trẻ về tính cách, trẻ về tâm hồn và trẻ về hình dạng. Tôi luôn nhỏng nhẽo với Quất Tử cả Tử Anh, chúng càng lớn thì "bệnh nhỏng nhẽo" của tôi lại càng nặng, đến nỗi có người nói tôi là bạn gái Quất Tử, em gái Tử Anh nữa chứ! Nhưng cũng hay! Tôi thấy cũng được! Bạn gái Quất Tử? Em gái Tử Anh? Uhm,.... vậy thì bạn gái Quất Tử! Em gái Tử Anh! Hi!...
Cũng vì vậy mà tôi trở nên lệ thuộc vào Quất Tử, Tử Anh.
Quất Tử rất thông minh, thông minh hơn cả Tử Anh nhiều. Đầu óc của Quất Tử đã vượt xa so với lứa tuổi của mình, Quất Tử đã chững chạc, Quất Tử đã có thể che chở cho tôi và Tử Anh, chính vì thế càng lúc tôi càng dựa dẫm vào Quất Tử .
Tử Anh cũng không kém chi, tuy không bằng anh hai, nhưng Tử Anh cũng rất thông minh, là một cô nhóc nhí nhảnh, dễ thương không thua gì tôi đâu. Và cả hai giờ đây đều đang bảo vệ cho tôi, đang chăm sóc ngược lại cho tôi như anh, chị đang bảo vệ, che chở cho cô em gái quá lứa này. Chắc có lẽ do Gen di truyền từ "người đó", nên cả hai đứa đều nổi bật, đều vượt trội hơn người, hơn những đứa trẻ đồng trang lứa... À không! Phải nói là còn vượt xa cả những anh chị lớn hơn. Hi! Cả hai là niềm tự hào của tôi!
Nhưng cũng bởi tại tôi thôi, dù tôi đã gần 40 nhưng thân hình lại nhỏ nhắn, ăn mặc lại trẻ trung, nhí nhảnh (không lòe loẹt, kì cục đâu nha!). Nói chung là trẻ trung, giản dị nhưng không đơn điệu. Và tôi vẫn như lúc chưa có Quất Tử và Tử Anh, không hề thay đổi. Tôi vẫn là tôi! Vũ Tâm An! Nếu có sự thay đổi thì đó chính là tuổi tác và sau khi tôi sinh hai đứa ra thì tôi đã đẹp hơn xưa rất nhiều. Điều đó ai cũng công nhận, nhất là những đứa bạn của tôi và những người hàng xóm "tốt bụng" xung quanh tôi.
Bạn của tôi, tụi nó giờ nhìn già hơn tôi cả chục tuổi. Hôn nhân thì..... haizzz, khỏi nhắc tới,.... bỏ người này lấy người kia. Vợ chồng thì,.... nói đến là mệt mỏi,... gây nhau tối ngày. Con cái thì,.... B T (bó tay),.... cũng không ra gì. Nói chung là nhứt đầu lắm!
Tụi nó và tất cả mọi người, ai ai cũng đang nhìn vào cuộc sống của tôi bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Đâu còn ai dám nói tôi "điên", tôi "khùng" hay kì thị tôi như hồi đó, bây giờ họ đã nhận ra là họ đã sai, họ đang ngước mặt lên nhìn cuộc sống của tôi ngày hôm nay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chồng con, gia đình của bọn họ thành ra như thế cũng chỉ vì cách dạy dỗ và cách vun đắp của họ không đúng thôi.
Còn tôi sao?... Hi! Người xưa bảo "dạy con từ thuở còn thơ", nên từ lúc chúng còn bé xíu tôi đã bắt đầu dạy chúng.
Tôi không bao giờ lấy quyền làm mẹ ra để áp đặt con tôi phải theo ý mình. Tôi luôn để cho chúng tự do, nhưng tôi vẫn luôn bên cạnh nhắc nhở, dạy bảo cho chúng, dạy chúng biết việc đúng việc sai. Tôi dạy cho chúng tất cả mọi thứ tôi biết về cuộc sống, thế thái nhân sinh, luân thường đạo lý, những điều hay lẽ phải, cái tốt cái xấu.... Tôi dạy cho chúng hết tất cả, không thiếu thứ gì.
Tôi lúc nào cũng đối với chúng nhỏ nhẹ, dịu dàng, tôi cũng chưa bao giờ đánh chúng hay la mắng lớn tiếng. Tôi luôn dành thời gian chơi với chúng, để tôi có thể dạy chúng trở thành người tốt từ những điều nhỏ nhặt hằng ngày. Mỗi ngày của chúng đều là niềm vui, mỗi bước đi của chúng là một bài học hay quý giá. Tôi phải để chúng lớn lên trong môi trường lành mạnh, để chúng trở thành người tốt và tài giỏi.
Tôi yêu chúng, chúng là linh hồn của tôi, chúng là tim gan của tôi, là bảo bối tâm can của tôi. Tôi yêu chúng, yêu hơn bất cứ điều gì trên đời! Chúng là niềm vui của tôi, niềm tự hào của tôi, chúng là ánh sáng của đời tôi.
"Mẹ, ở đây lạnh lắm, vào nhà đi!" -Quất Tử kéo lấy tay tôi.
"Con vào nhà chơi với em đi! Mẹ muốn ngắm mưa thêm một lát!" -tôi cười cười, cười gượng gạo với Quất Tử.
"Mẹ lại thế nữa rồi!"
"Lại thế là như thế nào?" -tôi ngơ ngác nhìn Quất Tử, tôi luôn có cảm giác, thằng bé lúc nào cũng như đang hiểu thấu lòng tôi.
"Không có gì! À mẹ, A Đầu kia đâu rồi?" -A Đầu chính là Tử Anh, Quất Tử luôn gọi con bé như thế bởi thằng bé giống tôi, xem nhiều phim kiếm hiệp cổ trang Trung Quốc quá nên bị nhiễm tí ấy mà!
"Tử Anh mới vừa ở đây với mẹ! Con bé không có ngoài trước với Ông Bà hả?"
"Không có, Ông Bà nói A Đầu đó đi gọi mẹ!"
"Chắc con bé đã vào phòng, con đi gọi em thử xem!"
"Dạ được, nhưng mẹ đừng đứng đây lâu quá, sẽ bệnh đó! Bệnh sẽ không thương nữa đâu!"
"Mẹ biết rồi! Bảo bối! Hi!"
Quất Tử đã đi vào trong, thằng bé ngày càng giống "người đó". Có lẽ do thế nên tôi..... tôi..... tôi không thể buôn bỏ hình bóng "người đó" ra khỏi trái tim mình. Tôi yêu "người đó", yêu rất nhiều, nên tất cả tình yêu đó, tôi đều đặt hết lên hai đứa trẻ này. Vì tôi yêu "người đó", nên tôi yêu Quất Tử, tôi yêu Tử Anh!
Bất nguồn của tất cả mọi chuyện đều phải nói do hai chữ "tình cờ" của số mệnh.
.......
"Ê, An! Nhắn tin với người yêu hả?"
"Yêu đương gì chị ơi!"
Tôi hiện tại đã được chuyển lên Tổ may mẫu làm việc. Tổ may mẫu của tôi hết tất cả chỉ có 15 người, nhưng không ai thuận với ai, họ "bằng mặt không bằng lòng", trước mặt thì vui vui vẻ vẻ nhưng sau lưng đang giấu "gươm, giáo, binh, kỳ", "bom hẹn giờ, bom nguyên tử", sẵn sàng "khai chiến" bắt cứ lúc nào. Truyền mới của tôi là vậy đấy, nên tôi cũng "nhập gia tùy tục", từ từ tôi cũng trở nên "ma mãnh, ma giáo" và sau lưng tôi cũng đang giấu một "khẩu đại pháo" sẵn sàng "chăm ngòi nổ" khi "địch tấn công", nếu không làm thế, tôi sẽ bị họ "làm thịt, ướp sa tế, nấu 7 món" đó. Hi!
Nhưng cũng vì thế mà tôi mới biết cách bảo vệ chính mình để không bị người ta "đè đầu cưỡi cổ". Ở bên truyền cũ, tôi được các anh chị chiếu cố bao nhiêu thì sang truyền mới bị "đì" bấy nhiêu. Nhưng khi tôi đã "tùy tục" thì mấy ai dám chọc tới tôi? Hi! Thử đi rồi biết! Nói đi cũng phải nói lại, có người xấu thì cũng có người tốt, ở trong đây vẫn còn vài anh chị chơi rất tốt với tôi.
Rồi dẫn thời gian thoang thoáng trôi đi, tôi đã quen hết mọi thứ ở truyền mới từ con người đến công việc. Bỗng nhiên một ngày kia biến cố ập đến gia đình tôi, Nội tôi bệnh và qua đời chỉ sau hơn nửa năm vật