"Có bóng ai vừa đi qua núi, khoác trên lưng tùng la mấy vòng, mùi cỏ thơm đắm sương áo ngoài, nụ cười sao thước tha như mơ, cưỡi bảo ta tìm nơi khe suối, dắt theo lan buộc đai đỗ hạnh, yểu điệu nhi nữ buông phím đàn, hẹn ngày sau chốn xưa tương phùng.
Tuyết sương buốt lạnh, nhìn không thấu trời xanh, núi cao mấy tầng làn mây dưới chân, cố nhân khuất dần còn ai đứng trông, châm trà bên sông ta một bóng.
Gió cuốn mây trôi trời đỗ mưa, ống tay kia vội che ngắn lệ, thân hồng nhan sao chóng phai tàn, nhìn hoa rơi quên lãng câu thề. Ngắt cánh lan bên thềm phủ rêu, núi quây quanh ngàn cây cát đằng, nàng còn thương nhớ ta lẽ nào quây bước đi trên con đường xưa..."
"Woa... Cảnh đêm thật đẹp! Yên bình quá.... Aaaa....! Đường Nhân Bạch Vũ đã đến đây!..."
Tôi đang bước đi trên chiếc cầu vòng lung linh này, tôi đã đi hết một phần ba của cầu, thật vất vả tôi mới có thể bước bộ được trên đây, nó xa quá! Hóa ra khi đứng nhìn nó trong đêm, nó lại rất gần, nhưng sự thật nó lại ở khoảng cách rất xa.
Cảnh đêm nhìn từ đây thật hùng vĩ, tôi có cảm giác mình quá nhỏ bé khi ở một nơi bao la không bóng người này. Ở đây chỉ có tôi với màn đêm vời vợi trong lành, chỉ có tôi với cây cối, núi đá cùng biển cả mênh mông ầm ầm tiếng sóng vỗ và vù vù tiếng gió bên tai, không có lấy một bóng người, cũng chẳng có lấy một chiếc xe nào chạy ngang qua. Hình như cây cầu này được xây dựng chỉ để cho người trong căn biệt thự kia ra vào.
Tôi cứ đi, tôi bước chậm rãi theo từng nhịp của tiếng sóng biển bên dưới. Gió liên hồi thổi đến, gió như muốn hất văng hết những thứ đang cản trở trên đường nó lướt qua, tôi có thể cảm nhận được sự rung động của những sợi dây sắt to đùng đang giữ chặt chiếc cầu lan rộng xuống thành cầu mỗi khi tôi chạm vào và cả bản thân tôi ngỡ như con diều đang bay trên trời không biết khi nào sẽ đứt dây rồi bị gió cuốn đi xa tít. Nhưng dù gió lớn thì sao, tôi vẫn ung dung dạo bước ngắm nhìn cảnh đẹp nơi này.
Nhìn xa mắt, bất chợt tôi trông thấy ở phía chân trời kia có một dãy đèn sáng nhấp nháy, nhấp nháy. Nhìn nó, tôi có một cảm giác lênh đênh, một cảm giác "mồ hôi mặn hơn nước biển", bởi dãy đèn đó là đèn của một đoàn tàu đánh cá đang vật lộn với sóng biển giành lấy thật nhiều cá to cho phiên chợ sớm.
"Ù Ù", gió vẫn không ngừng thổi, tóc tôi rối rồi! Tôi đưa tay vuốt vuốt gỡ tóc rối, ánh mắt vẫn cứ nhìn xa, nhìn quanh quanh, nhìn cái lạnh lẽo trong lòng và rồi tôi lại dững dưng tiếp tục đi nốt hết phần còn lại của chiếc cầu dài đằng đẳng.
Người ta nói "thời thế tạo anh hùng", còn tôi nói "cuộc sống sinh tính cách", có lẽ bởi tôi chỉ luôn một mình, luôn cô độc nên không biết từ khi nào tôi chỉ muốn được một mình làm mọi chuyện. Tôi muốn độc hành du ngoạn mọi nơi, tôi muốn được tự do tung hoành tứ hải, khoác trên người bộ đồ nhẹ nhàng, vác trên vai một chiếc balô to, mang vào chân một đôi giày thể thao trắng, cùng con xe ta độc hành nơi nơi, cuộc sống ung dung tự tại như thế còn gì bằng. Nhưng... mọi thứ chỉ là mơ mộng viễn vông! Cũng như ước vọng ban đầu của tôi, "thoát tục!", vẫn chỉ là viễn tưởng do chính bản thân mơ mộng tạo ra để an ủi phần nào đó tâm hồn bị thương tổn vầy vò.
"Thân phàm lập dị, khác nhân sinh
Bản tính ngang ngang, nghịch ý trời
Du hành thiên hạ, hoan hỉ bước
Độc hành khắp chốn, mặc luật thiên
Nghìn thu vạn tuế, cô trường miên
Khoan thai thoát tục, dứt ái tình
Tâm niệm tận thiên, thờ phụ mẫu
Thất tình lục dục, bỏ dặm xa
Miệng người thiên hạ, vứt biển hoa
Một lời bụng dạ, mặc lời ma
Hai lời hiền hảo, cất tâm rộng
Tình người nhân thế, xin phụ người!".
Cuộc sống nhào nặng tôi từ một con người nhu nhược, vô dụng biến thành một người đa diện, sống giả tạo để tự lừa mình dối người rồi biến tôi hóa thành một người với lối tư tưởng sống khác người, lập dị, quái đản. Có nhiều lúc tôi tự nhìn chính mình trong gương, suy nghĩ lại những lời nói, hành động trong thời gian qua, đến cả tôi cũng tự mắng mình là đồ tự kỉ, lập dị, thế nhưng khi ra khỏi chiếc gương kia tôi vẫn "chứng nào tật nấy", "ngựa quen đường cũ".
Có câu nói: "Gỗ mục không thể điêu", tôi chính là gỗ mục nơi xó