Bạch Hạ biết thái độ của Từ Châu Hiền không hướng về Lâm Hinh Phúc, nàng cố gắng giữ khoảng cách với đối phương để Từ Châu Hiền bớt khó chịu, bén nhọn nói: "Bẩm thế nữ, thân thể tiểu thư nhà nô tỳ bất tiện, chuyện gì ngày sau lại nói tiếp, còn hiện tại, thỉnh thế nữ dời gót ngọc một bước".
Phàm là quân quý bước vào kì động dục đều rất dễ đánh mất thần trí, bản năng nguyên thủy sẽ thôi thúc cơ thể tìm tước quý để an ủi.
Vậy nên Lâm Hinh Phúc đứng đây càng lâu, Từ Châu Hiền càng khổ sở bấy nhiêu.
Lâm Hinh Phúc bỏ ngoài tai lời khó nghe của Bạch Hạ, đăm đăm nhìn Từ Châu Hiền thở dốc, tay giấu trong ống tay áo đã hưng phấn rung lên, hiển nhiên đã vì mùi ngon mà động tình.
Từ Châu Hiền dùng lý trí còn sót lại lắc lắc đầu, cố giữ bản thân không bị bản năng chi phối.
Nàng ra hiệu để Bạch Hạ nhanh chóng đỡ mình vào trong phủ, tránh đi chốn thị phi này.
Lâm Hinh Phúc thấy vậy liền định ngăn cản, vừa hay Từ Khải lại nghe hạ nhân bẩm báo, từ trong phủ hối hả chạy ra.
Sét đánh không kịp bưng tai thì hiểu rõ hiện trạng.
Trầm giọng phân phó: "Mau!! Mau dìu tiểu thư vào trong".
Gia nô tức thì lĩnh lệnh làm ngay.
Lâm Hinh Phúc một thân khó chịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn thịt đến mồm lại bay.
Tức giận không chỗ phát tiết liền quay sang đám tước quý khi nãy, lạnh lùng thốt: "Còn không mau cút!!!".
Đám người kia đành tiếc hận ly khai, vài kẻ chịu không được mà vô sỉ hít hà tin tức tố còn đọng lại trong xe ngựa.
Thập phần khả ố, tước quý bản năng đúng vẫn có nửa thân dưới quan trọng.
Từ Khải tiến lên vài bước, khom người hành lễ với Lâm Hinh Phúc.
Lâm Hinh Phúc liền phất tay vô ngại: "Từ thừa tướng đa lễ rồi, thiên kim thân thể bất tiện, bản thế nữ đành theo chân tiễn một đoạn, không biết có làm thừa tướng khó chịu?".
Rõ ràng là vì tư dục của mình, nhưng bây giờ lại nói là sợ Từ Châu Hiền bị quấy rối nên tiễn đưa.
Quả thật da mặt đủ dày rồi.
Từ Khải là người coi trọng mặt mũi, chuyện hôm nay hưng sư động chúng như vậy, hắn cũng không vui lắm.
Nhưng nghe Lâm Hinh Phúc gọi Từ Châu Hiền bằng "thiên kim" liền biết kì động dục này không đơn giản.
Ậm ừ vài câu liền mời Lâm Hinh Phúc vào trong, tránh đám bách tính đang vây xem náo nhiệt.
...!
Lại nói Từ Châu Hiền một đường khí nhọc quay về Di Nhiên viên, tin tức tố thơm nồng của nàng đều sắp ngọt nhỏ nước.
Bạch Hạ đỡ nàng cũng đều một mặt đỏ bừng.
Thái y trong cung được điều đến.
Nửa canh giờ sau, gia nhân hỏa tốc chạy đến báo cho thừa tướng gia ở đại sảnh.
Là cực phẩm động dục kì!! Từ Châu Hiền cư nhiên là quân quý cực phẩm cấp S!!!
Tin này không khác gì nước lạnh đổ chảo nóng, phủ thừa tướng ồn ào cả lên.
Phải biết gần một trăm năm qua, từ sau thời Tiệp hậu huy hoàng, quân quý Đông Yên chỉ tìm thấy cấp A là tốt nhất, còn cấp S tận giờ mới thấy lại.
Lâm Hinh Phúc kích động đến tay cầm chén trà cũng đã run rẩy, nếu không phải cố kị Từ Khải còn ở đây, nàng ta đoán chừng đã xông đến chỗ Từ Châu Hiền từ lâu.
Quân quý vốn là rất dễ dàng sinh sản hậu đại, chỉ tiếc quân quý quá ít ỏi cùng nhu nhược, phần nhiều lại là quân quý phẩm cấp thấp, tước quý tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới mong lấy được một quân quý phẩm cấp tốt.
Thế nên Từ Châu Hiền bây giờ, chính là xích lõa dụ hoặc.
Từ Khải thấy Lâm Hinh Phúc cứ ngồi đó mà không cáo từ cũng đoán ra rồi.
Hắn lau lau mồ hôi trên trán, trước kia hắn chỉ muốn bồi dưỡng Từ Thi Hiền vì cho rằng phẩm cấp nàng ta đã đủ cao, cố một chút sẽ chạm ngưỡng cấp A.
Ngàn vạn không ngờ sự có mặt của Từ Châu Hiền lại làm đảo lộn mọi thứ.
Tất cả như thể không còn đúng quỹ đạo vốn có của nó.
"Chúc mừng thừa tướng gia, quân quý trong hoàng tộc mấy năm gần đây cũng khó tìm thấy một Tiệp hậu thứ hai như thiên kim đây" Lâm Hinh Phúc cười cười nói, đáy mắt vẫn còn sót lại kích động chưa tan.
Ai không biết Tiệp hậu là một thời quân quý huy hoàng thế nào, nàng ấy là quân quý phẩm cấp cao ngất, lại sinh sản nối dõi cường đại cho hoàng tộc.
Chỉ trách về sau Đông Yên càng lụn bại, đẩy đưa quân quý càng lúc phẩm cấp càng thấp, nào có được truy phủng như ngày xưa.
Từ Khải xua xua tay: "Không dám, không dám, thứ nữ nào dám so cùng Tiệp hậu ngày xưa, lời này lão phu không dám nhận".
Lâm Hinh Phúc cười mà không đáp, nhắm mắt hồi tưởng lại cỗ tin tức tố trên người Từ Châu Hiền, quả thật quá mê người.
Nếu có được nữ nhân này...!
Một quân quý phẩm cấp cao quá khó tìm, một quân quý thông tuệ cũng quá khó tìm.
Hai thứ quý giá lại hội tụ đủ trên người Từ Châu Hiền.
Nữ quân quý này, nàng muốn...!Bất quá, Từ Châu Hiền không phải loại dễ thu phục, cứng cỏi mà thủ đoạn.
Đúng là một quân quý có bản lĩnh, muốn có trong tay cần phí chút công sức.
Chợt hạ nhân kêu một tiếng liền trông thấy Từ Thi Hiền một thân hoa lệ tiến vào đại sảnh.
Trâm ngọc hồng y, hoa dung mỹ mạo, càng tôn thêm dáng vẻ thiên tiên, nàng ta cứ vậy lộng lẫy xuất hiện.
Từ Khải nhíu mày không vui, rõ ràng đã cấm túc Từ Thi Hiền, nàng ta lại tự ý ra đây, thế là thế nào?
Từ Thi Hiền lại uyển chuyển thi lễ: "Tiểu nữ thỉnh an thế nữ, thế nữ vạn an".
Lâm Hinh Phúc vẫn còn bận bịu nghĩ làm sao thu phục Từ Châu Hiền, tùy tiện phất tay, ý bảo Từ Thi Hiền miễn lễ.
Từ Thi Hiền cắn môi, bất an như đứng đống lửa, nàng ta vừa nghe Lâm Hinh Phúc đích thân tiễn chân Từ Châu Hiền động tình đã kinh hãi.
Hay tin phẩm cấp Từ Châu Hiền thì suýt chút nữa thì giận đến thét chói tai.
Không nghĩ nhiều liền sửa soạn lộng lẫy đến đây, mục đích là cho Lâm Hinh Phúc xem.
Nàng ta còn lâu mới thua kém ả thứ nữ kia.
Tước quý đúng là thích chiều chuộng quân quý, thích tiêu kí khoái cảm, nhưng đồng thời cũng có đòi hỏi phối ngẫu.
Vậy nên Từ Thi Hiền là sợ Lâm Hinh Phúc đổi ý, chọn phối ngẫu khác thế chỗ nàng.
Từ Khải lành lạnh nói với Từ Thi Hiền: "Đang yên đang lành, ngươi đến đây làm gì?".
Từ Thi Hiền khéo léo chuyển người, trái lương tâm nói: "Nữ nhi nghe rằng tam muội đã phân định phẩm cấp, cố tình đến chúc mừng, đây đúng là bậc nào hỷ sự đâu".
Nói thật hay, muốn chúc mừng sao không đến chỗ Từ Châu Hiền, đến đây để làm gì?
Lâm Hinh Phúc nhấp ngụm trà, tự thấy Từ Thi Hiền cũng rất tri kỉ, không có đố kị nhỏ nhen, tán thưởng nói: "Nhị tiểu thư quả là tâm tư chu đáo".
Từ Thi Hiền cười thẹn thùng, dung mạo thiên tiên phủ lớp phấn hồng kiều diễm, e thẹn nói: "Thế nữ quá khen rồi".
Lâm Hinh Phúc vốn đã bị Từ Châu Hiền khiêu lên một thân lửa nóng, trông thấy Từ Thi Hiền như vậy càng thêm ngứa ngáy, uống một bụng trà lạnh cũng không đỡ hơn được chút nào.
...!
Phẩm cấp của Từ Châu Hiền nhanh chóng kéo lên một hồi phong ba.
"Xoảng!" Lưu thị lạnh lùng ném vỡ chén trà, rít lạnh trong kẽ răng: "Tiện nhân!!".
Nếu biết rõ để Từ Châu Hiền sống sót có hậu họa lớn như vậy, Lưu thị đã sớm bóp chết nàng từ lâu.
Quả thật đúng là tự bê lấy đá đập chân mình!
Đông Yên có quốc pháp ban hành, bảo hộ quân quý như trân bảo, phẩm cấp càng cao càng được bảo hộ tốt.
Cũng giống như Lưu thị, có hạ độc thủ thế nào, Từ Khải cũng sẽ