"Lộc cộc..."
Tiếng vó ngựa đều đặn truyền đến, Từ Châu Hiền tĩnh lặng dựa người vào đệm bông trong xe ngựa, trước mắt chính là sắc mặt khó coi của Từ Thi Vũ.
"Vì cái gì ta phải giả trang thành nô tỳ của ngươi?!"- Từ Thi Vũ âm dương quái khí nói.
Từ Châu Hiền liếc mắt nhìn nàng ta, diện vô biểu tình, Bạch Hạ bên cạnh lại hiểu ý, phân trần đáp: "Đại tiểu thư, chuyện của người không phải loại dễ dàng công khai, muốn vào cung tránh đi tai mắt cũng chỉ còn cách này".
Từ Thi Vũ dù biết là như vậy nhưng vẫn không vui, đăm đăm nhìn Từ Châu Hiền trong mắt không giấu oán ghét, từ lúc biết được phẩm cấp của Từ Châu Hiền, phần oán ghét này càng thêm nồng đậm.
Nàng ta trào phúng nói: "Có vài kẻ ăn may vớ được thân thể tốt, bây giờ lui tới trong cung nhiều như vậy, phỏng chừng tước quý qua tay không ít".
Lời này của Từ Thi Vũ chính là châm chọc Từ Châu Hiền có phẩm cấp tốt, mấy hôm nay bận bịu được mời ra vào cung, đi nhiều như vậy chính là câu dẫn tước quý mà thôi.
Từ Châu Hiền vẫn không phản ứng, nét mặt không có nửa điểm biến hóa, nàng hơi phất tay, Bạch Hạ liền thay nàng châm thêm trà.
Lại nghe nàng nhạt nhẽo nói: "Đại tỷ miệng lưỡi không tồi, bất quá, tỷ không phải may mắn hơn ta sao, chẳng phải đã nếm được nhục xác chi thân?".
Sắc mặt Từ Thi Vũ lập tức trắng bệch, ám ảnh thất thân đó vẫn đeo bám nàng từ lâu, ngày ngày thấp thỏm sự Lưu thị vạch trần, nhưng Từ Châu Hiền lại không động tĩnh gì.
Hôm nay Từ Châu Hiền nói sẽ mang nàng ta nhập cung, nàng ta mới vững lòng tin Từ Châu Hiền sẽ giúp mình.
Chẳng qua lòng ghen tỵ vẫn ngứa ngáy mới trào phúng vài câu, giờ nghĩ lại nàng ta chỉ muốn vả miệng mình vài cái.
Từ Châu Hiền lạnh nhạt nhìn dáng vẻ ngậm miệng chịu đựng của Từ Thi Vũ.
Nàng chỉ muốn ả ta biết rõ, ai mới làm chủ, ả ta bất quá chỉ là quân cờ nàng muốn dùng, không có quyền múa máy ở đây.
Bên tai bớt ồn ào, Từ Châu Hiền cũng có thanh tĩnh để suy tính.
Từ lúc phẩm cấp nàng lộ ra ngoài, thiếp mời phát đến không thiếu, nhiều nhất vẫn là từ trong cung truyền ra, là do đám cung phi rảnh rỗi mời mọc.
Cung phi phần lớn đều xuất thân hào môn thế gia, mời mọc nàng chính là muốn thu nàng cho tên tước quý nào đó trong nhà mẹ đẻ.
Vậy nên Từ Châu Hiền không thiếu cơ hội vào cung.
Lần này mang Từ Thi Vũ theo chính là có chủ đích, tránh ả ta ngu xuẩn làm ra chuyện gì khác, nàng phải nhanh chóng đẩy ả ta vào cung, có tay chân trong cung mới có thể nắm được vài chuyện cần thiết.
Từ Châu Hiền hơi nghiêng đầu nhìn Từ Thi Vũ, ngữ khí lạnh nhạt: "Đại tỷ, chút nữa vào cung, ngươi có nhớ nên làm gì hay không?".
Từ Thi Vũ miễn cưỡng cứng ngắc, nghĩ nghĩ mới nói: "Phải mê hoặc được bệ hạ, nếu không ta không sống nổi".
Từ Châu Hiền nhấp ngụm trà, có vẻ hài lòng: "Tốt lắm, ngươi nhớ kĩ, tam muội đây chỉ có thể giúp ngươi một lần, thành sự hay bại sự chỉ nằm trong tay ngươi.
Liệu việc cho cẩn trọng vào".
Từ Thi Vũ cắn môi, muốn mắng chửi Từ Châu Hiền nhưng chỉ có thể dằn lại.
Chỉ cần ả ta có thể nhập cung làm phi, nhất định sẽ nghiền chết Từ Châu Hiền dễ dàng, để xem lúc đó thứ nữ này còn lên mặt với ả ta được hay không.
Nghĩ đến đây, Từ Thi Vũ mới hạ xuống hỏa khí.
Từ Châu Hiền làm sao không biết Từ Thi Vũ đang nghĩ gì.
Tiếu ý lạnh lùng, ả ta nghĩ nàng rất dễ lợi dụng hay sao? Ả ta tự đề cao bản thân quá rồi.
...!
Từ Châu Hiền được một Chiêu nghi mời vào cung thưởng hàn mai vừa nở rộ trong Ngự hoa viên.
Chiêu nghi kia vốn xuất thân Tề gia, vừa hay biểu ca nàng ta chính là tước quý thành niên.
Nhìn trúng Từ Châu Hiền nên muốn kết thông gia cùng phủ thừa tướng mới chèo kéo như vậy.
Lúc Từ Châu Hiền vào cung đã là giờ ngọ hai khắc, tuyết trắng vẫn chưa tan, một trời tung bay đầy tuyết.
Từ Châu Hiền phủ phi phong lam sắc, theo sau là Bạch Hạ cùng Từ Thi Vũ đã giả trang thị tỳ.
Một đường tìm đến Ngự Thư phòng.
Từ Châu Hiền lẳng lặng dưới hành lang cửu khúc, tầm mắt hững hờ nhìn Ngự Thư phòng được canh gác sâm nghiêm bên kia.
Từ Thi Vũ bất an vô cùng, gắt khẽ: "Đông đúc như vậy làm sao lẻn vào?".
Từ Châu Hiền hạ giọng nhắc nhở: "Nhỏ tiếng một chút, đây không phải chốn hồ ngôn loạn ngữ".
Từ Thi Vũ tức khắc ngậm chặt mồm, bây giờ trừ dựa vào Từ Châu Hiền ả ta cũng chỉ là chờ chết, một quân quý bị thất thân, dù có gả đi đâu cũng là nhục nhã lớn.
Huống hồ ả ta cũng không muốn xuất thân làm ni cô cả đời.
Từ Châu Hiền thong dong sửa lại phi phong, tiếp tục đứng đó đợi.
Bạch Hạ cẩn tuân đứng hầu cạnh nàng, chỉ duy nhất Từ Thi Vũ đều sắp gấp đến độ giậm chân.
Một lúc sau, một vị trà sư tiến ra từ ngự thư phòng, nhấc tay áo chùi lau mồ hôi trên trán, trông thấy Từ Châu Hiền thì bước nhanh về hướng này.
Hắn ta mừng rỡ chào hỏi: "Từ tiểu thư vừa nhập cung chăng?".
Từ Châu Hiền gật gật đầu, khách khí cười nói: "Tiểu nữ nhận được thiếp mời mới vào cung, định đến thỉnh an bệ hạ, bất quá thân phận thấp bé nên không dám kinh nhiễu thánh giá".
Tên trà sư kia tức khắc sáng mắt, quấn quýt một lúc mới ôm quyền nói: "Không giấu Từ tiểu thư, thủ pháp pha trà lần trước của tiểu thư rất vừa ý long nhan.
Chẳng qua tiểu sinh quá vô dụng, mấy hôm nay bệ hạ đau đầu, nói muốn phẩm lại chén trà hôm nọ nhưng tiểu sinh là mô phỏng không ra, còn chọc giận người.
Quả thật xấu hổ".
Từ Châu Hiền vờ kinh ngạc nga một tiếng, đẩy đưa một chút liền thuận lợi mượn tên trà sư khi nãy vào bái kiến thánh thượng.
Mọi thứ diễn ra tự nhiên đến kì quái.
Phảng phất tất cả diễn ra đều nằm trong dự tính của Từ Châu Hiền.
...!
Lâm đế ngồi trên trường kỉ, rất thưởng thức nhìn Từ Châu Hiền đang pha trà, tán thưởng nói: "Tam nha đầu lâu ngày không gặp, có tiến bộ không ít".
Từ Châu Hiền khiêm nhường xưng không dám, động tác phà trà nhất mực thong dong: "Bệ hạ bề bộn chính sự, tiểu nữ có thể hầu trà long nhan thật thập phần phúc khí".
Lâm đế cười cười không đáp, trong mắt nhìn Từ Châu Hiền thêm một tia nghiền ngẫm.
Ngự thư phòng là chốn sâm nghiêm công sự, hạ nhân bình thường đều không vào được đây.
Vậy nên hiện tại chỉ còn Từ Châu Hiền cùng Lâm đế.
Không khí có chút ngột ngạt đè nén.
Từ Châu Hiền bị nhìn đến rợn tóc gáy, tên hôn quân này vẫn không bỏ được bản tính dâm tà.
Thảo nào hậu cung không khả năng sinh nở cũng không giải tán.
Quả nhiên, lúc Từ Châu Hiền dâng trà, Lâm đế không dấu vết sờ soạng tay nàng.
Từ Châu Hiền tỏ ra không thấy, không dấu vết tránh đi, uyển chuyển nói: "Bệ hạ, tiểu nữ vốn là được phi tần mời vào cung, canh giờ không sớm, tiểu nữ xin phép cáo lui".
Lâm đế nhấp ngụm trà, hờn giận nói: "Không lẽ trong cung này còn có người quyền cao hơn trẫm? Nha đầu ngươi rất biết xem trọng người? Hửm?".
Long uy từ lời nói tràn ra, Từ Châu Hiền vờ kinh hãi, nàng quỳ thụp xuống, cẩn trọng hô: "Tiểu nữ không dám".
Lâm đế nheo mắt nhìn nàng, trong không khí ít nhiều có vị đạo nguy hiểm đặc trưng của tước quý.
Vừa hay một