Từ Châu Hiền hồi phủ đã là giờ thân, tiết trời u ám, lại sắp đến Tết Nguyên Đán, trên phố thị khó tránh ồn ào huyên náo, tiếng hài đồng cười đùa truyền đến, tưng bừng sinh cơ.
...!
Quả nhiên Từ Châu Hiền tính toán không sai, Lâm đế thật sự xem trọng Từ Thi Vũ.
Ngang nhiên trên yến hội đêm trừ tịch ban chiếu chiêu nạp nàng ta vào cung.
Lão thiên gia coi như chẳng bạc đãi ai cả, dù Từ Thi Vũ có ngu xuẩn thế nào vẫn còn chút giá trị.
Từ Khải là kẻ xem trọng mặt mũi, làm sao chấp nhận nhi nữ chưa qua lễ cập kê đã vào cung làm thiếp.
Vậy nên giận đến mặt mày trướng xanh, nhưng lệnh vua đã ban, một lời không thể kháng chỉ, hắn chỉ có thể biểu thị bất mãn bằng cách ly khai lúc cung yến còn đang náo nhiệt.
Quan viên nhấc lên nghị luận, bất quá thánh ý đã như vậy, liền không kẻ nào dám nhiều lời ra vào.
Hoàng hậu dự yến sau rèm che vẫn như trước an tĩnh.
Không hề vì chuyện này là thất nghi, rất có phong phạm của kẻ chấp chưởng lục cung nhiều năm.
Đoan trang không hề đố kị nhỏ nhen.
Mà cũng phải, phi tần nào thêm vào cung cũng như nhau, đều sẽ không thể sinh nở, địa vị của nàng ta liền không bị uy hiếp được.
Từ Thi Vũ lúc nhận chiếu chỉ nhập cung kích động đến mặt mày đỏ bừng.
Phóng cho Lâm đế mị nhãn.
Rồi vô thức quay đầu nhìn Từ Châu Hiền, đáy mắt không giấu được đắc ý.
Từ Châu Hiền đáp lại chỉ là một bộ nhạt nhẽo, dường như không quá để tâm đến ả quân quý đầu óc cạn hẹp kia.
...!
Đêm trừ tịch, cung yến năm nào cũng sẽ đốt pháo thăng thiên mừng tân niên.
Đám quân quý được dự yến đều trông chờ nó đến kích động.
Gần nhất Ngự Sử đài lại tìm ra cách phối thêm màu sắc cho pháo thăng thiên, khá đẹp mắt, phần nhiều quân quý đều bị thứ hoa lệ phù phiếm này thu hút.
"Bang!! Bang!! Bang!!"
Từng tiếng nổ vang lên đều đặn, pháo hoa nở rộ giữa đêm đen, thắp sáng một khoảng trời u ám, tựa như từng viên ngọc sáng vỡ vụn, từng mảnh vỡ đều phát sáng mỹ lệ.
Hòa cùng màn tuyết lất phất càng thêm lộng lẫy, kinh diễm nhân tâm.
Từ Châu Hiền đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn từng chùm sáng nở rộ.
Xa xa bên kia là long giá, mà đứng cạnh long giá hầu thánh thượng chính là Lâm Duẫn Nhi.
Nàng ấy hôm nay vận chế phục hoàng tước kim sắc thêu giao ngư uốn lượn.
Ở góc độ của nàng chỉ nhìn thấy được sườn mặt nàng ấy.
Từng vệt sáng hư ảo hắt lên dung mạo nhu nhã của Lâm Duẫn Nhi, hài hòa như một nho sĩ đến từ phương nam, phóng khoáng mà ôn nhu.
Từ Châu Hiền càng nhìn càng mê man.
Dường như cảm ứng được tầm mắt nàng, Lâm Duẫn Nhi xoay về phía này, thấy nàng liền cười rộ lên, huơ tay múa máy.
Từ Châu Hiền yên lặng nhìn Lâm Duẫn Nhi, nữ nhân ấy đứng dưới một trời pháo sáng, quay đầu nở nụ cười tuyệt luân với nàng.
Pháo tàn từng vệt lất phất trên không trung, lấp lánh như nước mắt giao nhân vẫn không sánh kịp tiếu ý của nàng ấy.
Phảng phất thiên địa đều thất sắc, hết thảy chốn oanh yến hóa thành phù du thoáng qua, chỉ duy nhất nàng ấy vẫn như cũ kinh diễm.
Rất đẹp...!Lâm Duẫn Nhi ôn nhu như một vò rượu ủ lâu năm, hương đưa nồng đượm, một vò rượu làm Từ Châu Hiền say đến mơ hồ thần trí...!
Từ Châu Hiền khép mở môi mỏng, dùng khẩu hình chậm rãi nói: "Điện hạ, tân niên khoái hoạt".
Nhưng xung quanh đông đúc người, ánh sáng không đủ, không biết tâm ý có được truyền đạt hay không.
Bất quá, Lâm Duẫn Nhi không rõ có hiểu hay không, từ xa kích động vẫy tay gật đầu cùng Từ Châu Hiền.
Thoạt nhìn rất giống một hài đồng đang cố làm trò cùng tiểu đồng bọn.
Tầm mắt Từ Châu Hiền có chút mơ hồ.
Nàng nhớ được, từng dưới một trời pháo sáng thế này, một nữ nhân mang nàng đứng bên tường thành: "Ái phi...!ái phi, ưm...!cô lạnh...".
Đáp lại nàng chỉ lạnh lùng: "Nếu điện hạ không khỏe, thần thiếp cho người đưa điện hạ hồi tẩm cung!".
...!
Tất cả vốn dĩ là quá khứ, nhưng bây giờ nó lại hiện lên mồn một trước mắt.
Từ Châu Hiền tự giễu cười, đời trước nàng có bao nhiêu ngu xuẩn mới làm ra nhiều chuyện ngớ ngẩn như vậy đâu.
Sống lại một lần, vẫn bị bóng ma ấy đeo đuổi.
Người từng đợi ta, ta không nhìn đến...!
Người từng ở bên ta, ta xô đẩy...!
Người một lần quay đầu, hoa tàn phai...!
Chỉ mình ta nhặt lại bụi pháo còn dở dang...!
...!
Người trong cuộc thường mê man bất định, kẻ đứng ngoài lại nhìn rõ hết.
Hành động vô tình của Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi thế nhưng bị Vu hậu thu vào trong mắt.
Nàng ta vẫn thẳng lưng đứng cạnh thánh giá, bất quá tay giấu dưới tay áo đã xiết chặt.
Rít lạnh không thành tiếng: "Tiện nhân!".
Thế sự như một bàn cờ, một con cờ lại tiếp một con cờ hạ xuống, tất cả chen chúc xô đẩy nhau.
Từng bước đều theo dẫn dắt số mệnh mà đi, con cờ đi thêm một bước liền kéo theo bàn cờ xoay chuyển.
Cuối cùng là thay đổi cả một kiếp người phù du...!
...!
Đầu xuân, khí trời Đông Yên ấm áp.
Bốn phương bừng bừng sinh cơ, tuyết tan liền để lộ cỏ cây đang đâm chồi tươi tốt.
Một lớp bụi trần như được gột rửa, không khí nồng đượm cỗ hương thanh thuần đặc hữu.
Thời gian này, tước quý lẫn quân quý lại thêm một lần náo nhiệt.
Bản năng nguyên thủy tổ tiên chính là tìm phối ngẫu khi vào xuân, đến bây giờ vẫn là vậy.
Gần nhất kinh thành nhộn nhịp, tước quý quý tộc bày biện yến tiệc mời mọc Từ Châu Hiền không ít.
Phần nhiều chính là nhìn trúng phẩm cấp của nàng.
Mỗi ngày đều có hai ba thiếp mời, đếm đến nay cũng không ít.
Bất quá, Từ Châu Hiền lại viện lý do chiếu cố lão phu nhân mà không ra cửa.
Ngược lại chính phòng bên kia lại khá náo nhiệt, Từ Khải đã giải trừ cấm túc, Từ Thi Hiền liền tự do xuất môn du ngoạn.
Ngày nào cũng có thể thấy nàng ta vận y phục hoa lệ như tiên tử dập dờn trước mắt.
Hẳn mục đích là để giương oai cùng Từ Châu Hiền, mờ ám cười nhạo xuất thân ti tiện của nàng, sẽ không sánh kịp dòng chính đích nữ.
Từ Châu Hiền đối với những chuyện này vẫn thái độ nhạt nhẽo, đôi khi còn mở lời khen dung mạo Từ Thi Hiền vài câu, làm người khác càng đoán không ra tâm tư của nàng.
Đầu giờ Thìn, Từ Châu Hiền lại như thường lệ đến thỉnh an lão phu nhân.
Gần nhất thân thể lão phu nhân càng lụn bại, chỉ có thể trên giường bệnh, phải nói Lưu thị ra tay quá lưu loát, nhanh như vậy liền muốn tiễn lão yêu bà đoạn cuối.
Bất quá, Từ Châu Hiền lại không muốn nhúng tay vào, bà ta không bị Lưu thị hại chết, nàng cũng sẽ bóp cổ bà ta chết, vậy nên ngại gì nàng không để Lưu thị làm thay.
Tránh bẩn tay.
Thỉnh an lão phu nhân xong đã là giữa giờ thìn, Từ Châu Hiền quay về viện tử, Bạch Thúy lại đem đến vài thiếp mời nữa.
Bạch Hạ thuần thục bày biện điểm tâm, khuyên nhủ nói: "Tiểu thư, lâu rồi người không xuất môn, chôn chân trong phủ như vậy cũng tù túng.
Không bằng ra ngoài giải khuây".
Từ Châu Hiền làm sao không hiểu dụng tâm của Bạch Hạ, nha đầu này là sợ nàng bị Từ Thi Hiền chèn ép, cứ ở lại phủ khó chịu nên khuyên nhủ nàng ra ngoài để tránh bị ả ta phiền nhiễu nữa.
Nhưng có điều, Bạch Hạ lại không biết, Từ Thi Hiền một khi đã ra ngoài hội họp cùng đám khuê mật kia, chắc chắn sẽ không ít lời "cáo trạng" Từ Châu Hiền "ức hiếp" ả ta.
Vậy