Từ Châu Hiền nhìn trâm ngọc trên tay, khóe môi khó nén một tia châm chọc.
Những loại trang sức này đều thiết kế ẩn chứa huyền cơ, tỷ như thêm một nét hoa văn thì sẽ biểu hiện phẩm cấp gì.
Hoặc, cũng được thiết kế có đặc thù, giết người sẽ ngăn máu bắn ra.
Chốn thâm cung này, dù là thứ nhỏ nhất đều chứa sẵn sát cơ cả.
Từ Châu Hiền ưu nhã dùng khăn tay lau sạch trâm ngọc của mình, nét mặt không biến hóa.
Bạch Hạ đứng bên cạnh đều bị dọa đến ngốc, quên cả hét lớn.
Đến lúc choàng tỉnh mới run giọng hỏi Từ Châu Hiền: "Tiểu thư, ả ta...!xử trí thế nào đây?".
Từ Châu Hiền lạnh nhạt nói: "Cột đá vào người ả, ném xuống giếng hoang ngoài kia".
Bạch Hạ đại khái là lần đầu tiên chứng kiến tràng cảnh máu me như vậy, tay chân có điểm vô thố run rẩy.
Dù vậy cũng theo phân phó Từ Châu Hiền mà làm, không dám do dự gây hỏng việc.
...!
Giải quyết xong thi thể kia cũng là một khắc sau, tịnh phòng này vốn là tại góc hẻo lánh ngoài cấm điện, chuyên dành cho thị nhân, ít người lui tới.
Vậy nên Từ Châu Hiền không lo có kẻ đi ngang bắt gặp.
Bất quá nàng cũng hành sự cẩn trọng, phân phó Bạch Hạ lấy tuyết lạnh bên ngoài vào rửa sạch vết máu trên sàn mới ly khai.
Đối với việc Từ Châu Hiền nắm rõ đường đi nước bước trong cung Bạch Hạ cũng âm thầm kinh hãi.
Nhưng không dám dị nghị, vô luận thế nào, đây cũng là tiểu thư nhà nàng, phận làm nô tỳ trừ cậy nhờ vào chủ tử thì không thể làm gì khác.
Từ Châu Hiền từ đầu tới cuối vẫn chưa động dung, trước sau một bộ nhạt nhẽo vô vị.
Trông thấy sắc mặt Bạch Hạ có điểm trắng, nàng đành nhẹ giọng: "Bạch Hạ, ngươi vốn là tâm phúc của ta, những chuyện như ngày hôm nay về sau sẽ chứng kiến không ít.
Thủ pháp lanh lẹ một chút như vậy mới không hỏng việc".
Bạch Hạ hơi cúi đầu, điều tiết hô hấp nửa nhịp mới cung kính đáp: "Nô tỳ minh bạch, nô tỳ sẽ không để tiểu thư thất vọng".
Từ Châu Hiền hài lòng gật đầu.
Nàng là muốn nhắc nhở Bạch Hạ, đã theo chân nàng, muốn sống chỉ có thể làm dao kéo mà không phải là cá thịt cho kẻ khác chém giết.
Từ đầu, các nàng đã định sẵn không thể lương thiện, từng bước chân một chỉ có thể giẫm đạp lên kẻ khác mà đi.
...!
"Từ tiểu thư không thấy đâu, làm bản cung còn tưởng đã vô ý chọc giận tiểu thư, vậy nên chẳng để tâm đến thiếp mời của bản cung đâu"
Tiếng trêu đùa truyền đến, Từ Châu Hiền bước song song cùng một nữ Chiêu nghi.
Bốn bề hoa viên phủ một lớp tuyết mỏng hư ảo, thị tỳ cầm ô lọng đi sau các nàng.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, đối phương bất quá là trêu đùa, nàng cũng không phản đáp gay gắt.
Chỉ vờ nổi giận: "Chiêu nghi quá lời rồi, được thiếp mời của Chiêu nghi là phúc khí tiểu nữ.
Bất quá, nha đầu của tiểu nữ không hiểu quy củ, mang theo hai cái đã đi lạc mất một".
Nữ Chiêu nghi kia vốn xuất thân Tề gia, trong cung không được ân sủng lắm nhưng miễn cưỡng có mặt mũi.
Lần này ả ta chính là muốn thông qua Từ Châu Hiền nịnh bợ lấy Từ gia sau lưng.
Nếu có thể mai mối Từ Châu Hiền cho huynh trưởng, kết thông gia được với Thừa tướng phủ thì quả là trăm lợi vô hại.
Huống hồ một quân quý phẩm cấp tốt như vậy.
Cơ hồ là gia môn nào cũng muốn nạp vào cả, không làm chính thất vẫn là thiếp.
Tóm lại có lợi chứ không hại.
Vậy nên ả ta liền thân thiết nói: "Vậy sao? Trong cung vốn là rộng lớn, nha đầu muội muội đi lạc, không bằng để bản cung cho người đi tìm giúp, để lâu lại không tốt".
Từ khách khí xưng tiểu thư nhanh chóng đổi thành tỷ muội, Tề chiêu nghi này rất giỏi làm thân với người khác.
Từ Châu Hiền cười khẽ, không tỏ ra quá nhiệt tình: "Vậy là quấy nhiễu chiêu nghi rồi, bất quá chỉ là một nha đầu đi lạc, chẳng đáng làm nhã hứng của chiêu nghi bị cắt ngang".
Tề chiêu nghi cười vỗ trán, hỉ hả đưa đẩy: "Muội muội không nhắc, bản cung cũng quên, mời muội đến là để thưởng hoa hàn mai đâu".
Từ Châu Hiền nhất quán cười nhạt nhẽo, không nhìn ra biểu tình gì.
"Bịch!!!"
Chợt một đoàn cầu tuyết bay đến, suýt thì đập trúng đầu Tề chiêu nghi, dọa nàng ta đều thất thố kinh hô.
Từ Châu Hiền lại nhanh hơn một bước phúc thân, làm Tề chiêu nghi kia thành công ngậm mồm ngay: "Tiểu nữ thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!".
Nguyên lai người đến là Lâm Duẫn Nhi, nàng ấy hiện tại một thân mảnh mai trong tuyết, vừa chạy trong hoa viên vừa nghịch tuyết cầu đến tận hứng.
Trông thấy Từ Châu Hiền cười cười đến thấy răng không thấy mắt, vẫy vẫy tay: "Tỷ tỷ!!!".
Tề chiêu nghi lúc này mới phục tỉnh, miễn cưỡng hành lễ, dường như không quá hoan nghênh một hoàng tước ngu ngốc như Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi phủi phủi tay áo nhiễm đầy tuyết, rõ ràng là khí trời rất lạnh nhưng nàng vẫn dáng vẻ thản nhiên, nào có quấn mấy lớp vải dày như Từ Châu Hiền, thân thể tước quý cùng quân quý quả là khác biệt.
Chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi cười tít mắt chạy đến cạnh Từ Châu Hiền, ngây ngô gọi: "Tỷ a...".
Từ Châu Hiền biểu tình không hề sứt mẻ, đúng mực đáp lại Lâm Duẫn Nhi: "Hồi điện hạ, có tiểu nữ".
Lâm Duẫn Nhi thần bí cười, rất giống một hài đồng hiến vật quý, từ trong tay áo lấy ra một nhành hàn mai, chuẩn xác hơn là nhành hàn mai đã đơm nụ, phỏng chừng vài hôm nữa sẽ nở.
Nàng vui vẻ huơ huơ trước mắt Từ Châu Hiền, cười khoe khoang.
Dường như đối với cây cỏ, Lâm Duẫn Nhi đều sinh ra đặc thù yêu thích.
Vậy nên gặp đồng bọn liền khoe chiến lợi phẩm của mình ngay.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, không ghét bỏ mà đón lấy.
Tề chiêu nghi bị bỏ quên bên cạnh, lại nửa đùa nửa thật nói: "Điện hạ nga, Từ tiểu thư dù sao cũng là thân quân quý, điện hạ cứ ở gần như vậy, quá không hợp quy củ đâu".
Lâm Duẫn Nhi lúc này mới nhận ra trừ tỷ tỷ còn có nữ nhân khác.
Dù không hiểu đối phương nói gì nhưng nàng biết nàng ta không thiện ý.
Vậy nên liền núp ra sau lưng Từ Châu Hiền, ủy khuất lầm bầm: "Hung, thật hung...!dọa, dọa chết cô!...".
Tề chiêu nghi suýt thì cắn phải lưỡi, chuyện tốt nàng bị phá ngang nàng chưa nói, còn bị tên hoàng tước ngu xuẩn này nói bừa như vậy.
Tội danh mưu hại hoàng tước, một chiêu nghi nhỏ nhoi như nàng ta rất khó kham nổi.
Nhưng nàng ta chỉ ngậm miệng không phản bác, tranh luận với một kẻ ngu xuẩn không phải chuyện hay ho.
Từ Châu Hiền lại không để ý đến nháo sự này, cười bất đắc dĩ nhìn Tề chiêu nghi, đối phương đành hậm hực rời đi, kéo theo một đám thị nhân sau lưng quanh co mất hút.
Nàng ta là kẻ thức thời, Lâm Duẫn Nhi quấn lấy Từ Châu Hiền, lại bài xích nàng ta, ở lại chỉ thêm xấu mặt.
Bất quá lần đầu chèo kèo Thừa tướng phủ cứ vậy bị hỏng bét, tâm tình tất nhiên không tốt.
Từ Châu Hiền đợi Tề chiêu nghi đi xa mới quay sang, bất đắc dĩ nhìn Lâm Duẫn Nhi: "Điện hạ, người thật là...".
Lời là muốn khiển trách nhưng lại mang theo một tia dung túng.
Lâm Duẫn Nhi vô tội chớp chớp mắt, rồi lại thần thần bí bí đến gần Từ Châu Hiền, nhìn ngó chung quanh mới thì thầm, như sợ bị người khác bắt gặp chuyện xấu: "Cô thấy...!thấy tỷ ở tịnh phòng bỏ, bỏ hoang...!Tỷ, tỷ làm gì?...".
Từ Châu Hiền dường như hơi bất ngờ, bị Lâm Duẫn Nhi bắt gặp không nằm trong dự tính của nàng.
Bất quá nàng vẫn không kinh hãi, thậm chí còn mỉm cười thừa nhận: "Ân".
Lâm Duẫn Nhi tròn mắt phượng, rất ngốc.
Nàng bát quái, dụ dỗ Từ Châu Hiền: "Nói...!nói cho cô, cô...!không nói ai đâu...".
Từ Châu Hiền là bị dáng vẻ