Lâm Duẫn Nhi không cho rằng Từ Châu Hiền đơn thuần muốn chỉnh chủ mẫu Lưu thị.
Nàng thấp giọng trêu chọc: "Làm sao không giết kẻ thù cho tránh đêm dài lắm mộng.
Ái phi để nàng ta sống lâu như vậy không sợ vạn nhất hay sao?".
Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, nàng châm thêm chén trà nóng.
Hương trà thanh đạm tràn khắp buồng xe ngựa.
Nàng nói: "Giết nàng ta vốn không khó khăn.
Nhưng muốn triệt để cắt đứt Thượng thư phủ cùng Thừa tướng gia, thần thiếp còn phải phí chút tâm tư".
Lâm Duẫn Nhi có chút bất ngờ, vốn nghĩ Từ Châu Hiền tơ tưởng vị trí Trữ phi chỉ để báo thù đám người Từ gia.
Làm sao lại dính đến cả Thượng thư phủ? Thứ nữ này, thù không ít người đây.
"Úc? Thượng thư phủ cũng đắc tội ái phi?"- Lâm Duẫn Nhi hứng thú hỏi.
Từ Châu Hiền nâng chén trà lên môi, chậm thổi một ngụm, nhiệt khí từng đợt tỏa ra.
Nàng cười đáp: "Thượng thư phủ đối với thần thiếp không thù không oán.
Bất quá đối với điện hạ, đám người này lại đang gây bất lợi, vẫn nên trừ khử nhanh một chút".
Lâm Hinh Phúc muốn mượn thế lực thượng thư phủ cùng Từ gia để thâu tóm quyền lực.
Từ Châu Hiền đã nhìn thấy bước đường này từ sớm mà ra tay trừ khử.
Tránh để về sau Lâm Duẫn Nhi sẽ bất lợi.
Lâm Duẫn Nhi không ngờ sẽ nghe thấy đáp án này.
Nàng vừa xuất thế đã mất nương thân, ngây ngốc lớn lên, nhìn đủ thế thái viêm lương trong cung.
Nàng chưa từng tin ai thật tâm đối đãi cùng nàng.
Nhưng từ lúc Từ Châu Hiền xuất hiện, mọi thứ lại như bị đảo lộn.
Mỗi bước Từ Châu Hiền tính toán đều là vì nàng.
Thật sự, cảm giác này...!vừa lạ lẫm cũng vừa hiếu kì...!
Từ Châu Hiền còn chưa nhấp ngụm trà, eo lại bị thít chặt, cả thân thể lọt vào lòng ôm của Lâm Duẫn Nhi.
Ngữ khí nửa trêu chọc nửa trầm thấp của nàng ấy lại truyền đến: "Ái phi, cô cảm thấy, càng lúc nàng càng khả ái".
Khả ái? Từ Châu Hiền khinh nhăn mày khói, nàng làm sao mà khả ái được? Bất quá, nếu có thể để Lâm Duẫn Nhi tín nhiệm, vậy là đủ.
...!
Tại Lưu các viên, phủ thừa tướng.
Từ Thi Hiền lại đang chuẩn bị hành lý để Lưu thị ly khai đến Tế miếu.
Nha hoàn Ngân Đào một bên thu dọn, lại thấy sắc mặt Từ Thi Hiền không quá tốt.
Nàng dè dặt hỏi: "Tiểu thư, người không muốn để phu nhân đi sao?".
Từ Thi Hiền cười lạnh, ả ta chậm rãi mài mực, ngữ khí rắn rết: "Ả tiện nhân thứ nữ kia đang đắc chí.
Ta làm sao để ả ta toại nguyện dễ như vậy.
Nương thân rời nhà dưỡng bệnh, ta cũng phải báo lại cho bên Thượng thư gia.
Như vậy có cữu cữu cùng cữu phu, xem ả ta đắc thắng được bao lâu?!!".
Ngân Đào lại hơi lo lắng, đè thấp giọng: "Bất quá, tiểu thư, nàng ta hiện tại đã là Trữ phi.
Nếu sơ xuất, ta sẽ phạm phải tội danh mưu hại hoàng thất.
Lúc đó khó mà xử trí".
Từ Thi Hiền cười càng sâu, tiếu ý lạnh lùng như băng, ả ta gằn giọng: "Trữ phi? Ả tiện nhân đó chẳng qua ngu xuẩn đến cực điểm!! Ả ta nghĩ trèo lên làm Trữ phi thì sẽ được làm hoàng hậu?! Làm thê tử của tên ngốc mà muốn thành mẫu nghi thiên hạ?! Mộng cũng thật đẹp!! Toàn là hữu danh vô thực cả thôi, để rồi xem, ả ta có ngồi vị thế đó lâu dài bao lâu?!!".
Nói xong, Từ Thi Hiền một mạch hạ bút trên giấy tuyên thành.
Nét mực bị dằn mạnh đến thấm ướt trang giấy.
Ngân Đào có chút khiếp sợ, vội đẩy nhanh động tác, mau chút sắp xong y trang.
Một khắc sau, mực đã khô.
Từ Thi Hiền lại giao phong thư đó cho Ngân Đào, ra hiệu nàng ta mang qua bên phủ thượng thư.
Còn đặc biệt dặn dò, nhất định không để ai thấy.
Ngân Đào nhận lệnh ly khai, lúc ra khỏi Từ gia, sắc mặt nàng ta đều phát trắng.
Nàng ta lại cư nhiên không đi phủ Thượng thư, mà là rẽ vào ngõ nhỏ mất hút.
...!
Mấy ngày sau, kinh thành truyền đi đồn đãi.
Là phu nhân phủ Thừa tướng, cư nhiên phát điên.
Mà Thừa tướng gia lại tin đây là điềm gỡ, lập tức đày ải phu nhân đầu ấp tay gối ra ngoại thành.
Quả thật nào giống tác phong Từ gia coi trọng mặt mũi.
Thượng thư phủ hay tin thì đinh ninh như vậy, lớn tiếng đòi Từ Khải công đạo.
Làm sao lại để người Lưu gia bọn họ lưu lạc như vậy.
Từ Khải lại cho rằng, đồn đãi này là do phủ Thượng thư thả ra để bôi xấu mặt mũi hắn.
Nhất thời quan hệ hai nhà liền như nước với lửa.
Lâm Hinh Phúc hay tin thì sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Vội đánh tiếng muốn cầm hòa, nhưng lại vô dụng.
Cuối cùng, một ám vệ thông tri, nàng ta mới biết.
Ngày Lưu thị quyết định ra phủ cũng là ngày lại mặt của Từ Châu Hiền.
Gán ghép hai chuyện này lại, nàng ta tin Từ Châu Hiền giở trò quỷ.
Nghĩ đến đây, nàng ta nén không được mà giật mình.
Nữ quân quý này, thủ đoạn có bao nhiêu thâm sâu đây?
Tất nhiên, nếu Lâm Hinh Phúc biết được, tin đồn chính là do Từ Châu Hiền thả ra, hẳn sẽ càng giật mình.
...!
Nhập hạ, Từ Châu Hiền đã mười bốn tuổi.
Lâm Duẫn Nhi gần nhất lại càng bận bịu, ra cung cũng ngày một thường xuyên.
Chuyện này đều nhờ Từ Châu Hiền bưng bít, tránh gây hiềm nghi cho người khác trong cung.
Cứ nghĩ nàng là thứ nữ thì chẳng quản thúc Đông cung được bao lâu.
Ai ngờ, nàng không những quản thúc Đông cung trên dưới chỉnh tề, mà còn dồn đám tai mắt của hoàng hậu vào góc tường, không nhảy nhót được gì.
Như một đám giun dế mà không dám hé răng trước nàng.
Vô thanh vô thức, từ một thứ nữ quê mùa, nàng đã biến thành Trữ phi cao quý của cả Đông cung.
Đi đến đâu, người khác liền phải quỳ xuống hành lễ với nàng đến đó.
Nàng rất nhanh thì gả vào hoàng gia được một năm.
Thời gian này kinh thành thập phần yên tĩnh, nhưng với nàng lại không là vậy.
Nếu nói thành công nhất, hẳn là việc đẩy đưa Thúc Uân ra mắt thánh thượng.
Thuận lý thành chương trở thành quốc sư có phép tiên bên người hoàng đế.
Như vậy, một Lệ phi thổi gió bên tai, một quốc sư đạo mạo.
Từ Châu Hiền dễ dàng chi phối Lâm đế hơn ai cả, triều đình vì thế mà lũng đoạn không ít.
Hoàng thượng mê tín, quan lại thầm than.
Năm lần bảy lượt đòi trừ khử quốc sư yêu nghiệt, nhưng cuối cùng đều bị thánh thượng bác bỏ.
Mà kể cũng kì lạ, long thể vốn vì điều chế tiên dược mà lụn bại vài năm nay.
Không rõ quốc sư đã làm gì, gần nhất tinh thần người lại luôn thần thanh khí sảng.
Từ Châu Hiền vận cung trang, ngả người trên nhuyễn tháp dưỡng thần.
Nghe thấy có nha hoàn từ cung Lệ phi cầu kiến, nguyên lai lại đòi hương liệu chỗ nàng.
Từ Châu Hiền phất tay, Bạch Thúy liền hiểu ý đưa túi hương cho nha hoàn kia.
Nha hoàn lập tức bí mật ly khai, một đường thuận lợi quay về tẩm cung Lệ phi.
Từ Châu Hiền chống tay cười nhạt, loại hợp hoan tán có tác dụng gây nghiện này, quả là có tác dụng cho chuyện phòng the của Lâm đế cùng Lệ phi nhỉ.
Lại nghe thấy Bạch Hạ tiến đến bẩm báo: "Bẩm Trữ phi, lễ sinh thần của người đã chuẩn bị chu tất, chỉ còn chờ phát thiếp mời nữa thôi".
Từ Châu Hiền không mở mắt, nét mặt đạm nhiên, nàng khẽ nói: "Bên Từ gia đã có tin?".
Bạch Hạ nghĩ một lúc mới nói: "Hồi Trữ phi, đúng là như vậy, nhị tiểu thư