Tranh của Từ Thi Hiền xác thực họa rất đẹp, bạch hạc là biểu trưng trường thọ an nhiên.
Hơn cả, phần lạc khoản, nàng ta lại bồi thêm hai câu:
"Bạch hạc thiên thiên trùng sơn lại...!
Thiên âm vọng vọng hoài nhân tâm..."
Có thể hiểu hàm ý là bạch hạc về núi lớp lớp dày đặc, âm vang trời đất còn đọng lại lòng người.
Nghĩa cả câu có thể hiểu là đang ngợi ca Châu Hiền như bạch hạc về núi để lại tiếng vang.
Nếu chưa trọng sinh lại lần nào, Từ Châu Hiền còn có thể hiểu là Từ Thi Hiền khen ngợi nàng.
Nhưng chẳng qua, thật đủ trùng hợp.
Đời trước lúc nàng chết, ả quân quý này cũng họa một bức y hệt để tiếc thương.
Lúc đó, hàm ý lại là bạch hạc quy sơn tiễn vong linh, lòng người tiếc thương cho tự danh Châu Hiền.
Thật đủ mỉa mai! Nếu Từ Châu Hiền không gài tay chân bên người Từ Thi Hiền, không được một lần trọng sinh, làm sao biết được bức họa này còn ẩn chứa hàm ý nhiều hơn thế?
Từ Châu Hiền phất tay, Bạch Hạ hầu cận hiểu ý châm thêm trà.
Nàng bình thản thu mấy lời tán thưởng Từ Thi Hiền bên dưới vào trong tai.
Tiếu ý càng thêm lạnh lùng.
Từ Thi Hiền lại cúi thấp đầu khiêm tốn, đáy mắt giấu không được đắc ý.
Ả thứ nữ này làm Trữ phi thì thế nào, bất quá chỉ là một tên hề cho nàng tùy tiện cười nhạo mà thôi.
Thậm chí mờ ám trào phúng, ả thứ nữ đó cũng đã nhận ra đâu?
Càng nghĩ Từ Thi Hiền càng thật sâu đắc ý.
Từ lúc Lưu thị bị đưa ra ngoài, ngày tháng ả trôi qua không mấy tốt đẹp.
Nếu không bám víu vào được Lâm Hinh Phúc, ả ta thật sự không biết phải dựa hơi ai.
Từ Châu Hiền lúc này lại chậm rãi rời tọa kỉ, từng bước từ tốn xuống giữa chính điện.
Cung bào thêu phượng hoàng tám đuôi giương cánh ẩn hiện.
Hoa văn nở rộ bên viền tay áo, chỉ vàng nạm ngọc, lộng lẫy như nước mắt giao nhân.
Nhất tề khách khứa đều cảm thấy có điểm e dè.
Nàng tiến đến giá gỗ, là chỗ treo bức họa của Từ Thi Hiền.
Bộ bộ thong dong nhưng lại khiến nhân tâm thấp thỏm.
Nàng lượn quanh giá gỗ một vòng, tâm tình Từ Thi Hiền cũng theo đó căng thẳng.
Không rõ từ lúc nào, ả ta đã bắt đầu sinh ra sợ hãi với Từ Châu Hiền, không sai, là sợ hãi.
Từ Châu Hiền dường như tán thưởng nói: "Họa kỹ của nhị tỷ, lâu ngày càng uyên thâm".
Từ Thi Hiền vờ cúi đầu, ôn nhu đúng mực, đáp: "Tiểu nữ không dám, tạ Trữ phi tán dương".
Từ Châu Hiền đội phượng quan đặc chế của Trữ phi, phượng hoàng bằng vàng lấp lánh ngậm chuỗi ngọc, theo mỗi cử động của nàng mà lung lay, thoạt nhìn rất đẹp mắt.
Nàng vuốt vuốt viền tay áo, như đùa như thật nói: "Tán dương? Bản cung nào có tán dương tỷ, chẳng qua chỉ cảm thán họa kỹ của tỷ đã có thể dùng để mắng chửi người mà thôi".
Lời nhẹ ý nặng, phút chốc Từ Châu Hiền cứ vậy thẳng thừng gán tội.
Phải biết, bôi nhọ hoàng thất là án tử treo thân.
Từ Thi Hiền kinh hoảng, cố trấn định mình, vội đứng dậy, dung mạo như tiên, quật cường nói: "Trữ phi, tiểu nữ tuyệt không dám lớn gan như vậy?! Trữ phi hà cớ gì lại muốn gán tội cho tiểu nữ?!!".
Lâm Hinh Phúc vốn ngồi ở trà kỉ đối diện, thấy quân quý đầu ấp tay gối của mình gặp nguy, cũng đứng lên.
Trầm giọng nói: "Trữ phi? Đang yên đang lành, người nói lời này là cớ làm sao?".
Từ Châu Hiền bị chỉ trích cũng không biểu tình gì, lớp mặt nạ hoàn mỹ không vết rách.
Nàng chăm chú nhìn bức họa thêm một lúc, đuôi mắt ẩn chứa một loại sát khí lơ đãng.
Là cỗ sát khí đặc trưng của kẻ săn mồi, thoạt nhìn như vẻ vô tâm, thật ra vẫn quan sát con mồi, chờ cơ hội ra một đòn kết liễu.
Từ Châu Hiền không nhìn Lâm Hinh Phúc, chỉ thản nhiên nói: "Thế nữ cần gì kích động như vậy? Là bất bình vì nhị tỷ của bản cung? Bất quá, bản cung chỉ đang nói sự thật mà thôi".
Hai câu đầu đã triệt để làm Lâm Hinh Phúc á khẩu.
Ngữ khí câu cuối của Từ Châu Hiền lại quá mức thâm trầm, làm kẻ khác phải vô thức cố kị.
Từ Thi Hiền không phục, vai gầy run run: "Trữ phi, tiểu nữ thật sự vô tội!!".
Từ Châu Hiền cười khẽ, như thể chẳng đáng, cung trang trên người nàng vẫn lộng lẫy như vậy, phượng quan tinh xảo như vậy.
Phảng phất nhắc nhở tất cả ở đây, nàng mới là người cầm quyền lớn nhất.
Nàng ngâm khẽ: "Bạch hạc thiên thiên trùng sơn lại, thiên âm vọng vọng hoài nhân tâm? Nhị tỷ điền thơ hay, bất quá làm sao nó lại giống viếng thư cho tang sự thế này?.
Mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay Từ Thi Hiền, ý tứ ả ta đúng là vậy, nhưng không ngờ Từ Châu Hiền có thể vạch trần.
Bất quá, khả năng xoay chuyển của ả cũng không tồi.
Rất nhanh thì thấy Từ Thi Hiền hoa dung đoái vũ, nghẹn giọng: "Họa này tiểu nữ vốn muốn dùng chúc tụng sinh thần Trữ phi, nếu Trữ phi đã không vừa ý, thì cái sai liền ở tiểu nữ.
Trữ phi đã hài lòng?".
Dung mạo Từ Thi Hiền xác thực xuất chúng, lại thêm lệ châu hai hàng, điềm đạm đáng yêu.
Rất dễ dàng chọc người thương tiếc, rất nhanh liền có nghị luận bênh vực ả ta.
Hơn cả, ý trong lời của ả ta, Từ Châu Hiền lộng hành chuyên quyền, cả tỷ muội trong nhà cũng có thể bới móc chuyện cỏn con để gây sự như vậy.
Quả làm nhân tâm cộng phẫn.
Lâm Hinh Phúc vốn đã ghi hận Từ Châu Hiền, lại thêm chuyện hôm nay, rất không vừa mắt.
Nàng khảng khái nói: "Như vậy, Trữ phi đã vừa lòng chưa? Hiền nhi vốn chỉ muốn tốt, không ngờ còn bị vạch lá tìm sâu.
Trữ phi, người nên nhớ kĩ, xuất thân của người cũng từng là muội muội được Hiền nhi dìu dắt".
Muội muội được Hiền nhi dìu dắt? Khá khen cho câu này.
Từ Châu Hiền tiếu ý càng phát lạnh.
Nàng vô thức vuốt nhẹ viền tay áo, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Hinh Phúc, ngữ khí điềm nhiên: "Thế nữ là đang muốn ám chỉ bản cung chuyên quyền? Vạch lá tìm sâu, chuyện bé xé to, không niệm tình ruột thịt mà chèn ép tỷ muội trong nhà?".
Nói đến đây, Từ Châu Hiền lại cười rộ lên, thanh thúy như chuông bạc trong gió xuân, dung mạo thanh tú nhiễm thần sắc dương quang.
Chúng khách khứa vô thức run nhẹ, rõ ràng Từ Châu Hiền đang cười, nhưng lại khiến bọn họ sinh ra khiếp ý.
"Nếu như bản cung nói, Từ Thi Hiền này không chỉ châm chọc, mà còn dám dựng mưu ám hại bản cung.
Thế nữ thấy, như vậy có phải là chuyện bé xé to nữa không?"- Từ Châu Hiền bình đạm nói, ý vị có chút khiêu khích nhìn Lâm Hinh Phúc.
Lâm Hinh Phúc rất không thích loại ngữ khí này của Từ Châu Hiền, trong bông mềm giấu kim nhọn.
Nàng ta tiến lên một bước, vóc người cao ráo đặc hữu của tước quý, vô thức tỏa ra khí tràng: "Không bằng không chứng, Trữ phi đừng ở đây vu cáo người vô tội!!".
Từ Châu Hiền đương nhiên cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ Lâm Hinh Phúc.
Là bản năng đặc trưng của mỗi tước quý, tin tức tố cảnh cáo.
Bất quá, nét mặt nàng vẫn không biến động, chỉ tựa tiếu phi tiếu:
"Nếu bản cung trong tay có chứng cứ? Thế nữ, người nên biết, ám