Lâm Duẫn Nhi đặt Từ Châu Hiền dưới thân, chống hai tay hai bên, từ trên cao nhìn xuống Từ Châu Hiền.
Quả thật, điều không ngờ đến được, người dung mạo thanh tú như Từ Châu Hiền, khi trên giường bộ dạng lại thập phần tao mị.
Hai bên má ửng hồng, một đôi đồng tử lấp đầy xuân thủy, phiến môi bị chà đạp mà hồng nhuận ướt át.
Khóe mắt nhiễm đầy xuân tình nhìn nàng.
Nàng ấy thông thường nhạt nhẽo, thông thường thích cao quý bày mưu hại người, thế nhưng hiện tại nàng ấy lại nhu thuận nằm dưới thân nàng.
Mềm nhũn như nước, tùy nàng chà đạp.
Hô hấp Lâm Duẫn Nhi càng thêm dồn dập, phượng mâu không chỉ là nhu tình, còn là vô hạn khao khát, khóa chặt lấy Từ Châu Hiền.
Như một loài dã thú nhìn trúng con mồi, đã chế ngự dưới thân.
Nhưng không vội vồ lấy mà là từ từ nhấm nháp, ăn sạch cả xương cốt.
Từ Châu Hiền mờ mịt nhìn Lâm Duẫn Nhi, trong mắt nhiễm đầy xuân thủy, chọc người ngứa ngáy.
Nàng thở dốc: "Điện...!Điện hạ?".
Có lẽ vì vừa bị Lâm Duẫn Nhi hôn sâu, vậy nên ngữ khí Từ Châu Hiền thập phần khàn khàn, như thể lông vũ gãi vào lòng người.
Thậm chí trong hơi thở của nàng, còn mang theo khí tức của Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi nâng tay nắm lấy cằm Từ Châu Hiền, ôn nhu dùng ngón cái vuốt vuốt phiến môi người dưới thân.
Nàng thì thầm: "Ái phi...!nàng thật đẹp...".
Hầu hết tước quý trên giường đều sẽ dùng lời ngon ngọt để dỗ dành phối ngẫu, có lẽ Lâm Duẫn Nhi cũng như vậy.
Lâm Duẫn Nhi lại cúi người, dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ Từ Châu Hiền, rồi thè lưỡi liếm mút.
Tức thì da thịt Từ Châu Hiền càng ửng đỏ, nàng run lên từng đợt, dường như nấc nhẹ.
Chỗ bị Lâm Duẫn Nhi mút qua đều biến thành dục hỏa rồi bừng bừng cháy rộ, thiêu đốt thân thể nàng, tích tụ dưới đan điền.
Tuyến thể sau gáy lẫn hạ thân vì khoái cảm mà bành trướng ra thêm, khát cầu bị chiếm giữ lấy.
Tin tức tố Lâm Duẫn Nhi tỏa ra cũng càng lúc càng rục rịch, như muốn bức điên cả hai.
Lâm Duẫn Nhi lại không muốn bỏ qua Từ Châu Hiền dễ như vậy, nàng mút nhẹ chiếc cổ trắng nõn, để lại dấu hôn yêu diễm trắng nõn.
Ra lệnh nói: "Hầu cô cởi y phục".
Từ Châu Hiền chậm chạp nhận lệnh, nàng nhìn Lâm Duẫn Nhi, hấp hấp mũi, dường như làm nũng hờn trách.
Bất quá, nàng cũng khó khăn nâng tay, gian nan lôi kéo trung y Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi lại bị nàng chọc cười, không nghĩ Từ Châu Hiền trên giường không chỉ tao mị còn thập phần khả ái.
Nàng cười khẽ, tiếu ý thanh thúy như nước chảy róc rách.
Không làm khó Từ Châu Hiền nữa, nàng động thủ nhẹ nhàng, lớp y phục mỏng manh liền bị hất tung khỏi sàn đan, rơi trên đất lạnh.
Khoảnh khắc thân thể Lâm Duẫn Nhi gắt gao cọ sát cùng da thịt Từ Châu Hiền.
Cả hai đều thoải mái đến thở dài, lửa nóng lặng lẽ cháy trong đêm đen, tựa như hàng vạn tinh tú va chạm vào nhau bùng nổ.
Lâm Duẫn Nhi một đường hôn dài, tìm đến tuyến thể sau gáy Từ Châu Hiền, nơi đang dẫn dụ nàng.
Cảm nhận được nơi ấy đã bành trướng đến thế nào, Lâm Duẫn Nhi càng thở dốc trầm trọng, mơ hồ xen lẫn tiếu ý tự đắc.
Tay nàng cũng không nhàn rỗi, mò mẫn du ngoạn trên lưng Từ Châu Hiền, tìm đến nút thắt của yếm lụa, tìm cách tháo ra.
Hai khỏa mềm mại của Từ Châu Hiền bị đè ép mà trở nên căng trướng, dường như kháng nghị.
Bộ vị tương ứng của Lâm Duẫn Nhi cọ lên đó, như thể trêu chọc.
Bằng hữu gặp nhau vui thích, cách lớp lụa mỏng mà cố gắng cọ xát vào nhau, khơi dậy dục hỏa.
Chợt Lâm Duẫn Nhi liếm nhẹ lên tuyến thể sau gáy Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền không kìm được mà thít chặt vòng ôm, quấn chặt lấy nàng, mơ hồ thở dốc: "Điện...!hô...!điện hạ...!đừng...!đừng mút...!ha...!thần thiếp, thần thiếp...!ưm...".
Lâm Duẫn Nhi mút lên da thịt, như thể dùng đó để trấn an người dưới thân.
Nhưng nó không có tác dụng, ngược lại còn làm Từ Châu Hiền càng thêm mềm nhũn, như không xương nằm trong lòng nàng, mặc nàng chà đạp.
Lâm Duẫn Nhi cọ chóp mũi mình lên miệng tuyến thể, rất hưởng thụ hương thơm mềm ngọt này.
Từ Châu Hiền lại sắp bị bức điên, nàng thở dốc, nức nở: "Điện...!điện hạ...!ha....!nhanh, nhanh...!ưm, chút...".
Không để Từ Châu Hiền phải đợi, Lâm Duẫn Nhi một ngụm cắn xuống, nuốt trọn tuyến thể nhu nộn vào khoang miệng ấm nóng.
Nơi đó đã yếu ớt đến cực điểm, ngọt ngào như nước trong miệng nàng.
Từ Châu Hiền cảm nhận rõ rệt, từng đợt tin tức tố cường hãn bang bang tràn vào bên trong, chiếm hết mọi ngóc ngách.
Khoái cảm lan dần, tê dại run rẩy.
Lâm Duẫn Nhi thì một thân thư sướng, trái lại Từ Châu Hiền thì tan rã như bọt biển.
Nàng kiềm không được mà ngửa đầu thở dốc.
Ôm chặt Lâm Duẫn Nhi, dồn dập thở dốc: "Hô...!a...!hô...!ân...".
Khoái cảm của thiển độ tiêu kí rất nhanh thì qua đi.
Từ Châu Hiền nhũn ra như nước, mặt mày ửng hồng nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Nàng...!đã là người của nàng ấy...!
Lâm Duẫn Nhi liếm nhẹ môi mỏng, khoái cảm trên đầu lưỡi còn đọng lại, tê dại thư sướng.
Nhưng nó không thỏa mãn nàng, ngược lại còn kích thích thêm.
Nhiều hơn...!nhiều hơn nữa...!nàng muốn nhiều hơn nữa...!
Môi Từ Châu Hiền lần nữa bị chiếm lấy, điên cuồng cưỡng chiếm.
Kẻ xâm lược tuỳ ý công thành đoạt đất, nàng chỉ có thể khép mắt đón nhận.
Không phản kháng...!
Không chống cự...!
Còn nghênh hợp...!
Nàng sẵn lòng trao hết mọi thứ cho nữ nhân này, vì đây vốn là nàng nợ nàng ấy.
Tiếng liếm mút vang lên ướt át, hòa lẫn thở dốc càng lúc càng dồn dập.
Tin tức tố hòa làm một, cảnh xuân lan tràn.
Âm thanh rất nhỏ, cái yếm thêu phượng hoàng của Từ Châu Hiền bị vứt đi.
Vì lực quá mạnh, nó còn va vào sa trướng đang che hờ im lìm, tạo nên chấn động như sóng gợn.
Hệt như hòn đá khuấy động dục trì sâu không thấy đáy.
Lâm Duẫn Nhi cấp thiếp nâng tay, ôm trọn một bên mềm mại của Từ Châu Hiền.
Xúc cảm trên tay như điện giật lan khắp người nàng, càng châm thể lửa nóng.
Nàng vội rời môi hôn, gấp gáp hôn dài từ cằm Từ Châu Hiền kéo dài đến tận cổ.
Môi Từ Châu Hiền được buông tha thì đã ửng đỏ sưng lên, thập phần yêu diễm.
Nàng thở dốc phập phồng, khỏa mềm mại vì thế mà lên xuống liên tục, càng khiến Lâm Duẫn Nhi điên cuồng.
Hôn ngân trải dài như hoa đào tung bay trong tuyết trắng.
Kéo dài đến đồi núi mềm mại.
Kẻ xâm lược chẳng mấy khó khăn đã nuốt trọn một bên hoa đào yêu diễm trên núi.
Từ Châu Hiền thở dài, nàng vô thức cọ thân thể mình vào người Lâm Duẫn Nhi, khao khát nhiều hơn.
Tay nàng len lỏi sau gáy Lâm Duẫn Nhi, từng ngón tay đan vào chân tóc trượng phu, mềm mại như tơ lụa.
Nàng ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, cảm nhận nàng ấy chôn đầu trong ngực mình, chìm nổi theo nhịp thở của nàng.
"Hô...!điện, điên...!hạ...!ưm...!a..."
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng liếm mút hòa làm một.
Nóng bỏng ẩm ướt!
Một tay của Lâm Duẫn Nhi mò mẫm dưới thân Từ Châu Hiền.
Chạm đến lớp tiết khố, nơi đó cư nhiên đã thấm ướt không chịu nổi.
Mơ hồ dính chặt lấy tay nàng, như thể không cho nàng đi.
Lâm Duẫn Nhi buông tha cho bên nhũ phong bị mình chà đạp đến sưng trướng nở rộ.
Nhấc mắt nhìn Từ Châu Hiền, như trêu chọc: "Ái phi, nàng ướt rồi".
Từ Châu Hiền càng thêm đỏ mặt, cắn môi không đáp.
Nhưng khóe mắt đầy ướt át đã cho thấy nàng rất kích động, nàng rất muốn nghênh hợp cùng Lâm Duẫn Nhi.
"Xoạt..." lớp tiết khố mỏng manh bị lôi kéo rơi xuống.
Tay Lâm Duẫn Nhi cấp thiết chạm vào tuyến thể nhu nộn.
Quả nhiên nơi đó đã biến thành dục trì ướt át, hút chặt lấy đầu ngón tay nàng, mời gọi nàng vào sâu hơn.
Từ Châu Hiền quàng tay qua cổ Lâm Duẫn Nhi, thở dốc ồ ồ: "Ha...!ưm...!điện, điện hạ...!ưm...".
Lâm Duẫn Nhi vẽ vời gì đó quanh miệng tuyến thể, Từ Châu Hiền càng thêm run rẩy, thành trì vốn đã tan rã, càng thêm mềm nhũn.
Từ Châu Hiền lại gian nan dùng hai tay ôm lấy sườn mặt Lâm Duẫn Nhi.
Nâng lên rồi hôn