Sáng hôm sau, Đông cung cho người thông tri thái giám tổng quản rằng Trữ quân không tảo triều.
Hỏi ra mới biết, đêm qua Trữ quân cùng Trữ phi viên phòng.
Vu hậu vừa nghe tin này xong giận đến tròng mắt đều trợn trắng.
Điên cuồng mắng chửi Từ Châu Hiền trong lòng.
Nàng ta thật sự dùng nhiều năm bồi bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, không bận tâm đến đối phương si ngốc.
Mục đích chỉ có một, đó là tin tức tố của Lâm Duẫn Nhi quá cường hãn, cơ hồ vượt qua cả Lâm đế.
Đối với một quân quý nhiều năm tịch mịch như nàng ta, làm sao chịu được.
Vốn nghĩ Lâm Duẫn Nhi hiện tại thanh tỉnh, mọi chuyện sẽ tiến triển tốt hơn.
Nào ngờ một Từ Châu Hiền lại nhảy ra chắn đường, dùng đủ loại mưu kế, cuối cùng đẩy nàng ta cùng Lâm Duẫn Nhi cách xa mấy dặm.
Thật tức chết người!!
...!
Đầu giờ Tỵ, nắng hạ chói chang.
Mành hiên ngoài Đông cung bị gió lộng.
Mang theo hương lê hoa thanh thuần tràn vào trong điện.
Tại tẩm điện, sa trướng bên long sàn vẫn chưa lay động.
Trữ quân cùng Trữ phi đương triều vẫn chưa hồi tỉnh.
Thị nhân không kẻ nào dám phiền nhiễu
Trên sàn đan, Lâm Duẫn Nhi phủ hờ chăn gấm, một bên vai trần bại lộ trong không khí, bên kia lại để Từ Châu Hiền nằm vùi.
Ba ngàn tóc đen các nàng xõa tung trên gối đầu, đan vào nhau như hải tảo.
Hương thơm kích tình đêm qua vẫn còn đọng lại.
Một mảnh triền miên nhu tình.
Chợt rèm mi hơi động, một đôi phượng mâu sắc bén mở ra.
Lâm Duẫn Nhi chuyển tỉnh, nàng vô thức xiết vòng ôm, kéo thân thể mềm mại càng sâu vào lòng hơn.
Từ Châu Hiền hơi động thân mình, trong chăn là hai cỗ thân thể trần trụi, chỉ cần động nhẹ, các nàng liền cọ xát da thịt vào nhau, thoải mái đến thở dài.
Có lẽ Từ Châu Hiền cũng tỉnh, nàng mờ mịt mở mắt, vừa vặn đối diện với một trương dung mạo nhu nhã.
Phượng mâu sắc bén sâu lắng lại đang chăm chú nhìn nàng, trong mắt không giấu nhu tình ý mật.
Từ Châu Hiền có lẽ do dư âm kích tình còn lại, thân thể nàng mềm nhũn không khí lực, nằm gọn trong lòng Lâm Duẫn Nhi.
Thập phần nhu thuận.
Lâm Duẫn Nhi ôn nhu vuốt ve nàng, ngón tay thon dài tinh xảo từng chút đụng chạm, đầu ngón tay kéo từ khóe môi lên sườn mặt, rồi lại đến mi tâm.
Nàng nhu nhu mi tâm cho Từ Châu Hiền, trầm ấm hỏi: "Ái phi còn đau đầu hay không?".
Từ Châu Hiền nhẹ cọ cọ, như thể đang làm nũng.
Nàng rúc vào lòng Lâm Duẫn Nhi, ngửi ngửi khí tức của đối phương mà thỏa mãn.
Ngữ khí khàn khàn: "Thần thiếp vô ngại".
Lâm Duẫn Nhi hiếm khi thấy Từ Châu Hiền như vậy.
Có thể nói, nhục thể chi thân quả là cách để buộc chặt phối ngẫu.
Nàng ôm Từ Châu Hiền, hôn hôn lên khóe mắt đối phương.
Động tác đơn giản nhưng nhu tình triền miên.
Giữa các nàng không cần phí lời vô ích, chỉ cần từng hành động nhỏ nhặt, đã đủ để chứng minh cảm tình.
Nằm một lúc, dường như Từ Châu Hiền lại tìm lại thần trí thanh tỉnh.
Nàng mở mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, đáy mắt trong suốt, nàng mềm nhẹ nói: "Điện hạ, canh giờ không sớm, nên rời giường thôi".
Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn ngắm nhìn Từ Châu Hiền, phượng mâu an tường.
Nàng cười khẽ, dùng ngọc thủ vén gọn tóc Từ Châu Hiền ra sau tai, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vốn định bồi ái phi một lúc, ái phi lại không hiểu phong tình".
Nói rồi lại như sủng nịch hôn hôn lên mi tâm Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền cong môi, tiếu ý không sâu mà ấm áp, nàng nâng tay ôm trọn một bên sườn mặt của Lâm Duẫn Nhi, như dỗ dành nói: "Nên rời giường thôi, điện hạ".
Lâm Duẫn Nhi đặt tay lên giữ tay nàng, cọ cọ má vào lòng bàn tay nàng.
Không đáp lại nhưng ưng thuận.
Vậy nên các nàng cứ vậy rời giường, thị nhân nghe tiếng động lập tức vào hầu hạ.
Sa trướng được vén lên, sàn đan được thu thập.
Lại lăn lộn nửa canh giờ, các nàng mới thanh tẩy sạch sẽ, y quan chỉnh tề.
Lâm Duẫn Nhi ngay ngắn ngồi trước gương đồng để Từ Châu Hiền vãn tóc cho mình.
Phượng mâu qua gương đồng không giấu được nhu tình.
Từ Châu Hiền tỉ mỉ dùng lược ngà chải tóc cho Lâm Duẫn Nhi.
Động tác nhã nhặn đúng mực.
Tay nàng rất nhỏ nhưng tinh tế, mơ hồ mang theo hương hoa trà thanh thuần.
Đây chính là đặc thù của người nhiều năm theo trà đạo, tâm tĩnh như gương, cử chỉ đúng mực.
Đường tóc được chải gọn gàng tinh tế.
Kim quan đặt ngay ngắn, trâm phỉ thúy cố định lại.
Tất cả diễn ra chậm rãi mà tuần tự.
Lâm Duẫn Nhi nắm tay Từ Châu Hiền, đặt nàng ngồi trong lòng mình, trong mắt một mảnh ôn nhu.
Từ Châu Hiền lại hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghe theo động tác của đối phương, nàng nhỏ giọng: "Điện hạ?".
Lâm Duẫn Nhi cong môi cười khẽ, nàng cầm lấy hộp yên chi đặt trên bàn trang điểm.
Nhẹ nhàng nói: "Ngồi yên, cô tô yên chi cho nàng".
Nói xong đã bắt đầu động thủ mở nắp hộp yên chi.
Từ Châu Hiền nhu thuận: "Vâng, điện hạ".
Mọi thứ diễn ra thật chậm rãi mà ôn nhu như nước.
Dường như đêm qua đã làm các nàng biến đổi rất nhiều.
Không phải là loại dỗ dành hời hợt như trước kia, giữa các nàng biến hóa rất lớn.
Cả hai đều nhận ra, bất quá lại không muốn nói, chỉ cần lẳng lặng bồi bên nhau là được.
Cọ lông tinh xảo, đuôi cọ nhiễm lớp yên chi hồng nhuận.
Lâm Duẫn Nhi từng chút một tô yên chi lên môi Từ Châu Hiền, thập phần tỉ mỉ.
Hệt như một thợ kim hoàn đang cẩn trọng chạm khắc một loại hoa văn tinh xảo, không chỉ là trân quý còn là vô hạn chở che.
Tẩm điện yên ắng nhưng ấm áp, các nàng chẳng cần ồn ào cũng có thể hài hòa ở cùng nhau.
Đôi khi cảm tình không nhất thiết từ loại nồng cháy như lửa, mà là thanh thuần như rượu.
Rượu ủ càng lâu hương càng nồng, bên nhau càng lâu càng trở thành tri kỉ.
"Cô nghe nói, Tương vương phủ gần nhất gà bay chó sủa.
Nhị tỷ của nàng không chấp nhận chuyện thiếp thất của Lâm Hinh Phúc mà nháo loạn không thôi hửm?"- Lâm Duẫn Nhi cười nói, như thể đang kể chuyện tinh nghịch của Từ Châu Hiền mà trêu chọc.
Từ Châu Hiền ngồi yên cho đối phương tô yên chi, mày khói khẽ động, như thể đang nói chuyện này vốn là dĩ nhiên.
Yên chi tô xong, màu sắc vừa phải cùng khuôn môi nhỏ nhắn thập phần hài hòa.
Lâm Duẫn Nhi dùng ngón cái ôn nhu chỉnh sửa một chút, dường như khá hài lòng trước kiệt tác của mình.
Tự đắc nhìn Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền lại chỉ cười khẽ: "Điện hạ, nhị tỷ thần thiếp bản tính vốn kiêu ngạo.
Sẽ không chấp nhận chuyện phối ngẫu qua mặt mình.
Lâm Hinh Phúc mấy ngày nay tất nhiên không dễ dàng trôi qua".
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, nàng nâng cằm Từ Châu Hiền nhìn ngó qua lại, tay cầm cọ lông lại tỉ mỉ chỉnh sửa.
Nàng nói: "Chuyện nàng bảo cô điều tra tham ô Từ gia cùng Lưu gia, cô tra xong rồi, rảnh rỗi cô sẽ đệ trình lên phụ hoàng xem qua".
Từ Châu Hiền nhẹ gật đầu, tốt lắm, như vậy Lâm Hinh Phúc coi như mất cả hai bệ đỡ lớn, đừng mong trèo lên hoàng vị.
Dù có tơ tưởng cũng không có khả năng.
Lúc này Lâm Duẫn Nhi mới thu hồi tay, môi mỏng cong cong, tâm tình cao hứng.
Nàng đóng nắp hộp yên chi lại, ngữ khí thản nhiên: "Bất quá, cô lại không có binh quyền trên triều.
Nếu có, đám tham quan đó làm sao dám dưới mắt cô lộng hành như vậy?".
Từ Châu Hiền cười cười, nàng đón lấy hộp yên chi từ Lâm Duẫn Nhi, cất lại lên bàn trang điểm.
Thần thần bí bí: "Điện hạ đừng lo lắng, chuyện này thần thiếp đã có dự liệu.
Sớm thôi, người cũng sẽ nắm một phần ba binh quyền trọng yếu của Đông Yên".
Lâm Duẫn Nhi hơi kinh ngạc, nàng nhìn Từ Châu Hiền, như dò