Từ Châu Hiền nhìn Lương tướng quân, rõ ràng nàng đang bị đối phương giận dữ nhìn chằm chằm, nhưng khí thế vẫn không suy suyển.
Nàng lại nói: "Tướng quân cần gì tức giận đến như vậy.
Chẳng qua bản cung muốn mời cả phòng di nương này của tướng quân làm khách vài hôm mà thôi".
Khẩu khí Từ Châu Hiền mềm nhẹ nhưng ý tứ sâu vô cùng.
Lương tướng quân thật sự bị chọc giận, dù đó là thiếp thất, nhưng cũng là thê tử ông nhiều năm thương yêu, còn có cả hài tử của ông.
Lý nào lại nằm dưới lưỡi đao như vậy.
Ông nhìn tấm ngọc bội trên bàn, đây là tín vật của ông cùng phu nhân, lửa giận vô thức xông lên.
Lại quay sang nhìn Từ Châu Hiền, lạnh lùng thốt: "Trữ phi nói thật khéo, bất quá thủ đoạn dùng thân nhân uy hiếp này, Trữ phi không thấy quá tiểu nhân hay sao?!!".
Từ Châu Hiền dường như bị chọc cười, cười rộ lên thanh thúy, cả hàng chân mày cũng như đang tắm gió xuân.
Nàng chậm rãi nhấp ngụm trà, ngữ khí thản nhiên: "Thắng làm vua thua làm giặc.
Trước giờ có ai luận bàn thủ đoạn tranh vị phải là chính nhân quân tử? Huống hồ, tướng quân a, cả một đời, tướng quân có chắc chưa từng dùng qua thủ đoạn này mà mỉa mai bản cung".
Lương tướng quân có điểm cứng họng, xác thực trên chiến trường, loại thủ đoạn bỉ ổi nào chưa dùng qua, chỉ cần thắng trận là được.
Kể cả tiên hoàng năm xưa, còn dám giết cả huynh trưởng từng cứu mình một mạng, vong ân bội nghĩa chung quy chỉ vì ngai vị.
Bất quá, lúc tiên hoàng trị vì, làm gì có ai nói hôn quân.
Đều xưng tụng rộng khắp đó thôi.
Từ Châu Hiền nói không sai, thắng làm vua thua làm giặc.
Chỉ cần nói đến kết quả, ai luận bàn thủ đoạn giành giật như thế nào.
Lương tướng quân biết rằng bản thân đã dưới cơ Từ Châu Hiền.
Đành thả lỏng ngữ khí, nói: "Rốt cuộc Trữ phi muốn thế nào mới buông tha cho gia quyến lão phu?".
Từ Châu Hiền lúc này mới sảng khoái đứng dậy, hôm nay nàng không vận cung bào quý giá, nhưng vẫn mang theo quý khí phi phàm.
Liên hoa trên ống tay áo thùng thình lay động.
Nàng cười nhạt: "Rất đơn giản, chỉ cần Lương tướng quân đứng về phía điện hạ, tọa trấn cho thế lực của ngài ấy.
Còn về sau, bản cung tự khắc có năng lực làm tướng quân tâm phục khẩu phục mà quy thuận dưới trướng.
Thậm chí đến lúc đó, tướng quân còn phải toàn tâm toàn ý phò ngài ấy đăng cơ".
Thật cao ngạo, đây là ý nghĩ của Lương tướng quân bấy giờ.
Nữ quân quý này tự tin bản thân có đủ năng lực làm ông tâm phục khẩu phục? Nực cười.
Bất quá, ông cũng nghe qua đồn đãi về Từ Châu Hiền.
Một thứ nữ nhỏ nhoi lại có thể bò lên vị trí như hôm nay, bản lĩnh lẫn tâm cơ chắn chắn không tầm thường.
Vậy nên ông cũng có điểm thưởng thức khoản này của Từ Châu Hiền, lại chờ mong sau này còn có bất ngờ gì.
Chuyện cứ như vậy thành giao.
Hiện tại Lương tướng quân vẫn chưa thật sự đứng về phía các nàng.
Chẳng qua là tọa trấn ở đó, cũng không chắc có ra tay phò trợ hay không.
Bất quá, như vậy Từ Châu Hiền đã rất hài lòng.
Về lâu dài, thâu tóm được binh lực từ tay Lương tướng quân này, các nàng còn gì lo lắng.
Còn trước mắt, chính là làm Lâm Hinh Phúc khiếp sợ trước đã.
Làm địch thủ sợ hãi thấp thỏm, rồi sau đó ra đòn kết liễu.
Từ Châu Hiền cảm thấy cách này không tồi.
Lương tướng quân nói được làm được, nửa tháng sau phục chức vào triều.
Lâm Hinh Phúc nhìn thấy ông hầu triều bên hàng ngũ phe phái của Lâm Duẫn Nhi mà khiếp sợ.
Nàng ta nhiều lần lôi kéo không thành, rốt cuộc bằng cách nào mà Lâm Duẫn Nhi làm được?!! Thật sự không cam tâm!!
Lâm Hinh Phúc là không biết đó thôi.
Từ Châu Hiền không giống như nàng ta đi theo chiêu mộ lấy lòng Lương tướng quân.
Mà ngược lại, là dùng cách cực đoan để bức ép.
Bất quá, thủ đoạn như vậy lại có hiệu quả hơn là giả vờ làm chính nhân quân tử chiêu mộ hiền tài.
...
Một tháng sau đó, điều làm Lương tướng quân khiếp sợ chính là, Từ Châu Hiền lại đoán chuẩn về tuyết tai năm nay.
Thậm chí Lâm Duẫn Nhi cùng nàng đã chuẩn bị chu đáo vô cùng.
Bách tính Đông Yên lại thêm một lần xưng tụng rộng khắp.
Nhờ có đấng minh quân chỉ điểm chuẩn bị, cơ bản bọn họ thiệt hại giảm nhẹ đi bảy phần.
Xuân đến, tuyết tan, Đông Yên lại bừng bừng sinh cơ.
Thậm chí không ngờ đến được, tuyết tai càn quét qua, nơi này vẫn trù phú như vây.
Chỗ Lâm đế bao lâu đã im hơi lặng tiếng.
Dường như bệnh trạng càng lúc càng chuyển nặng, đã không còn năng lực quản lý chính sự.
Từ Châu Hiền vẫn đều đặn cho người đem hương dược sang chỗ Lệ phi đang chiếu cố bệ hạ.
Loại hương liệu này không chỉ thúc tình còn gây nghiện, lâu dần sẽ đào rỗng thân thể.
Sớm hay muộn, Lâm đế sẽ quy tiên mà thôi.
Từ Châu Hiền đã chuẩn bị mọi bước cờ chu đáo, chỉ chờ bước cuối cùng.
Bàn cờ đã hoàn mỹ, duy chỉ còn thiếu cơn gió đông.
Gió đông đến, nàng liền có thể chiếu tướng.
...
Đêm Nguyên tiêu, trăng tròn nhưng mờ ảo.
Từ Châu Hiền viết một phong thư bên thư án, giá nến le lói.
Trên giấy tuyên thành trắng hiện lên dòng chữ thanh tú, từng nét ngay ngắn trật tự.
"Nhập hạ, Bắc Hải phát quân xâm phạm"
Viết xong câu này, nàng lại để ám vệ đem nó đến chỗ Lương tướng quân.
Đúng vậy, gió đông nàng chờ sắp đến rồi.
Đây chính gió đông nàng muốn dùng để thu phục triệt để Lương tướng quân, thu phục triệt để Đông Yên.
Bắc Hải sẽ phát động binh biến, xâm phạm biên giới Đông Yên.
Đó là khi Lâm đế lụn bại, mà Lâm Duẫn Nhi vẫn trong tình trạng si ngốc.
Đông Yên vừa trải qua tuyết tai, yếu đuối không chịu nổi một kích.
Còn có cả Lâm Hinh Phúc đang lo thâu tóm triều đình, nào còn năng lực giãy giụa.
Quả nhiên, lần binh biến này, Đông Yên suy yếu chống đỡ không nổi, bị mất gần nửa quốc thổ.
Sau đó, Lâm Duẫn Nhi mới bộc lộ năng lực phi phàm.
Dẫn quân đánh đuổi Bắc Hải quân, cứu vãn thảm trạng bấy giờ.
Thuận lý thành chương đăng cơ xưng đế.
Hiện tại đã khác, Lâm Duẫn Nhi rất sớm thì bộc lộ năng lực, còn cứu vãn Đông Yên qua tuyết tai.
Đông Yên thế lực không suy yếu, cũng không tạo được lỗ hỏng nào.
Bất quá, Từ Châu Hiền tin, Bắc Hải vẫn sẽ dẫn quân sang tấn công Đông Yên.
Nàng báo tin này trước cho Lương tướng quân, không phải muốn ông ta giúp nàng chuẩn bị.
Mà là làm đối phương khiếp sợ.
Năng lực đoán trước được tương lai rất khiến người ta khiếp sợ đâu.
...
Từ Châu Hiền lẳng lặng nhìn màn đêm thăm thẳm, dưới mái hiên gió lạnh lùa qua, nàng yên ắng đứng đó ngắm trăng.
Một đôi đồng tử trơn bóng không xúc cảm.
Chợt nàng lọt vòng ôm ấm áp, Lâm Duẫn Nhi lại từ sau ôm nàng.
Hương lê hoa vờn quanh người nàng, ấm áp triền miên.
Từ Châu Hiền bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, không phải người đến chỗ mẫu hậu sao?".
Nửa đêm khuya khoắt, ai lại gọi hoàng tước vào tẩm cung? Mục đích là gì là quá rõ.
Bất quá, vẫn mượn danh Từ Châu Hiền độc sủng không cho trắc phi Từ Thi Nhu thị tẩm, mà khuyên Lâm Duẫn Nhi phế nàng.
Từ Châu Hiền có sợ nàng ta sao? Đương nhiên không, nhưng hiện tại nàng đang dốc lòng muốn đối phó với Bắc Hải xâm lăng, mọi thứ đang gần sát bên.
Không dư tâm kế để chơi cùng nàng ta.
Hôm nay cũng vậy, bất quá Từ Châu Hiền tin Lâm Duẫn Nhi sẽ về nên ở đây đứng chờ.
Lâm Duẫn Nhi ôm chặt lấy Từ Châu Hiền, dường như không vui nói: "Ái phi đã biết cô không thích nàng ta, làm sao còn để cô đến chỗ nàng ta?".
Từ Châu Hiền lần nữa thở dài, nàng mềm mỏng nói: "Mẫu hậu càng lúc càng