Ngày Lâm Duẫn Nhi xuất chinh ra trận, thực hiện bắc phạt đánh đuổi quân Bắc Hải.
Từ Châu Hiền cũng đến tiễn, cờ lộng xa giá bừng bừng trên tường thành.
Tiễn nàng ấy đi rồi, nàng lại lấy danh nghĩa cầu an cho trận chiến này mà lui về Tế Lăng thủ hộ.
Người ngoài lại thầm nghị luận, Trữ phi nổi danh độc đoán, hôm nay còn nói muốn ăn chay tụng niệm, đúng là làm người châm chọc.
Vu hậu cũng vì thế mà cười nhạo nàng vài câu: "Trữ phi lần đầu biết thành tâm khấn vái thần phật?".
Từ Châu Hiền vận một thân phượng bào cao quý, trên tóc cài trâm phượng hoàng tám đuôi chế tác tinh xảo.
Nàng nhìn đoàn quân cờ lộng khí thế thế hùng mạnh đi xa.
Tay áo bị gió lộng kéo thành đoạn dài trên tường thành.
Nàng cười khẽ: "Mẫu hậu quá lời, phận làm thê thất tất phải vì trượng phu mà lo liệu.
Đây cũng là thần tức học được từ mẫu hậu đâu?".
Vu hậu thật không thích khẩu khí này của Từ Châu Hiền, mơ hồ mỉa mai.
Hơn cả Từ Châu Hiền cùng nàng đã đối chọi vô cùng gay gắt, đối phương làm sao có thể thản nhiên gọi "mẫu hậu" thân tình đến vậy?
Vu hậu cười nhạt, sâu trong mắt không giấu trào phúng, nói: "Trữ phi có thể thụ giáo, bản cung rất vui.
Còn tưởng lời trưởng bối chẳng thể lọt vào tai Trữ phi đâu?".
Từ Châu Hiền cảm thấy Vu hậu thật buồn cười, châm chọc nàng như vậy có thể giúp nàng ta lọt vào mắt Lâm Duẫn Nhi chăng.
Bất quá, bề ngoài nàng vẫn một bộ quy củ chừng mực.
Nàng nói: "Lời của mẫu hậu dạy dỗ thần tức làm sao không nghe, chẳng qua thần tức hiếu kì một điều.
Mẫu hậu nói thê tử phải lo cho trượng phu, thế làm sao phụ hoàng bệnh nặng lâu như vậy vẫn không thấy mẫu hậu chiếu cố?".
Một lời của Từ Châu Hiền lại trào phúng mười phần.
Tức thì Vu hậu như bị đâm trúng chỗ đau mà mặt mày xanh mét, hung hăng trừng Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền lại không quá hứng thú đôi co với nữ nhân này, nàng phúc thân mỉm cười: "Thần tức còn phải lui về Tế Lăng, trước xin phép mẫu hậu cáo lui, về sau chiến sự còn dài, mẫu hậu nên bảo trọng".
Nói rồi không để Vu hậu phản ứng đã thật sự lui xuống, bóng Lâm bào biến mất cuối đoạn tường thành.
Để lại phía sau Vu hậu đang oán độc nhìn theo.
Chỉ nghe thấy Vu hậu nghiến răng oán độc: "Tiện nhân...!bản cung không tin không bóp chết được ngươi!!".
...
Từ Châu Hiền cũng không hẳn đến Tế Lăng, nàng là đến gặp Lương tướng quân ở ngoài cung.
Lúc trông thấy nàng, Lương tướng quân đã bỏ xuống một tia lạnh lùng, thêm vào đó là kiêng dè.
Đúng vậy, hắn đường đường là tướng quân nhưng lại cảm thấy sợ hãi trước nữ quân quý nhu nhược này.
Mọi sự xảy ra, nàng đều nói trước cho ông, liệu sự như thần, phảng phất nắm hết mọi quyền càn khôn trong tay.
"Lương tướng quân"- Từ Châu Hiền vẫn như ngày đầu gặp mặt, vận y phục lam sắc đứng đó, ý cười đạm nhiên.
Lương tướng quân ôm quyền khom người: "Thỉnh an Trữ phi".
Từ Châu Hiền cười nhạt, ngữ khí thong dong: "Lương tướng quân không cần khách khí, bản cung đến đây là có lời muốn nói cùng tướng quân".
Lương tướng quân có điểm nghi hoặc, nhưng vẫn lắng tai nghe.
Từ Châu Hiền lại nói: "Chuyện trong kinh từ giờ đành phiền Lương tướng quân chăm nom, bản cung không an tâm để điện hạ một mình".
Nghe đến đây, nếu không hiểu thì uổng công Lương tướng quân đã sống hơn nửa đời người.
Nhưng ông hiểu thì càng khiếp sợ, nữ nhân này làm sao lại có ý nghĩ lớn gan đến như vậy.
Muốn trốn theo đoàn xuất chinh, quả thật không phải ai cũng dám nghĩ đến.
Bất quá, dù không quen biết Từ Châu Hiền quá lâu, nhưng ông hiểu được tác phong hành sự của nàng.
Nàng nói được, tất làm được.
Đây cũng là điểm ông thưởng thức nữ nhân này.
Vậy nên không do dự liền đồng ý, không rõ từ lúc nào, Lương tướng quân đã bắt đầu toàn tâm toàn ý phò trợ cho đôi phu thê này.
Từ Châu Hiền nhẹ gật gật đầu.
Nàng còn rất nhiều việc phải làm, nên cáo từ trước.
Lúc rời đi, Bạch Hạ hầu cận nàng không kiềm được mà run giọng hỏi: "Trữ phi...!nhất định phải như thế sao, nô tỳ cùng Bạch Thúy...".
Từ Châu Hiền thản nhiên nói: "Không cần lo, hai người các ngươi cứ ở lại đây.
Nhớ kĩ, lúc bản cung trở về, bản cung muốn thấy nón xanh của Lâm Hinh Phúc".
Bạch Hạ cùng Bạch Thúy hai người nhìn nhau.
Cuối cùng đành lĩnh lệnh.
Nếu có thể, các nàng thật sự muốn theo hầu Từ Châu Hiền, nhưng Từ Châu Hiền lại nói các nàng theo chỉ làm vướng víu, bất đắc dĩ đành thôi.
Từ Châu Hiền tính toán cả rồi, lần này nàng theo xuất chinh, chuyện trên triều sẽ để Lương tướng quân lo liệu, còn bên nội trạch Lâm Hinh Phúc nàng lại để hai nha hoàn cùng A Bộ nhìn chằm chằm.
Lần này trở về, nàng muốn kết thúc hết tất cả.
Mà có lẽ, mọi thứ cũng nên đến hồi kết rồi.
...
Lâm Duẫn Nhi thân là hoàng tước cường hãn, nhưng nàng vẫn luôn sinh ra một tia kính nể với thê tử của mình, dù rằng nàng ấy chỉ là quân quý nhu nhược.
Ở Từ Châu Hiền là bản lĩnh hơn người, giỏi bày mưu kế, cũng giỏi dự liệu mọi sự tình.
Có thể nói, từ lúc có Từ Châu Hiền, Lâm Duẫn Nhi như hổ mọc thêm cánh, chẳng mấy chốc sẽ dựng đại nghiệp, xưng bá thiên hạ.
Bất quá, sâu trong tâm khảm Lâm Duẫn Nhi, nàng vẫn không đặt Từ Châu Hiền là một kiện tướng để đối đãi được, nàng vẫn xem đây là thê tử nàng, là nữ nhân cần nàng bảo hộ.
Vậy nên, nàng không muốn Từ Châu Hiền xuất chinh theo mình, nàng không muốn bản thân lại vô dụng đến mức phải làm thê tử bôn ba.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi nghĩ Từ Châu Hiền sẽ nhu thuận nghe lời, thì nàng đã lầm.
Hành quân một tháng về phía bắc, trời vào hạ nóng bức, ba phần quân sĩ bị nắng nóng thiêu đốt mà hoa mắt, không thấy lối mà đi.
Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ phải dừng lại một ngày, tìm thảo dược nấu thuốc cho quân sĩ.
Lúc này, nàng lại nghe Lý phó tướng cấp báo, Trữ phi cư nhiên hỏa tốc đuổi theo đến tận đây, đang bên ngoài quân doanh cầu kiến.
"Điện hạ, thân xuất chính không thể mang nặng nhi nữ tình trường, thật làm ô uế quân doanh!! Ô uế với phó thác của bách tính!!"- Lý phó tướng lên án, ngữ khí vô cùng khinh thường.
Tên phó tướng này chính là thống soái ba quân, nhưng vì Lâm Duẫn Nhi xuất chinh nên lui xuống làm phó.
Bất quá, hắn ta vẫn khinh thường Lâm Duẫn Nhi tuổi nhỏ nên lấn lướt lên mặt.
Lâm Duẫn Nhi nét mặt không biến động, phượng mâu sắc bén nhìn Lý phó tướng.
Vị đạo nguy hiểm trong không khí lan tràn ra, cưỡng hãn mà sát phạt.
Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi dám lăng nhục nàng ấy? Chỉ bằng thân phận phó tướng của ngươi?".
Lý phó tướng tức thì mặt mày trướng hồng, giận dữ thở hồng hộc như dã thú.
Hắn không phải tước quý, hắn chỉ là beta, nhưng nhiều năm xưng tướng trong quân ngũ đã khiến hắn lộng hành thành thói.
Chỉ một câu của Lâm Duẫn Nhi lại nhắc nhở thân phận thấp hèn của hắn hiện tại.
Đúng là làm người thẹn quá hóa giận.
Vậy nên Lý phó tướng giận dữ phất tay áo ly khai, Lâm Duẫn Nhi nhìn theo bóng lưng hắn, ngữ khí thản nhiên ra lệnh: "Ngươi cho người mang nàng đến gặp cô".
Lý phó tướng càng giận hơn, hắn đường đường nam nhi thân đội trời đạp đất, lại để đám nữ nhân này sai vặt tới lui.
Đúng là quá nhục nhã!! Ả nữ nhân này cùng lắm thì may mắn sinh ra từ trứng rồng, làm gì có tài cán mà ở đây làm tướng?!! Còn dám mang cả thê tử theo