Ơ ơ ???? lúc tối đánh xong đoạn đầu tính lưu lại để đi học mà không biết vội thế nào bấm nhầm luôn nút xuất bản ???????? xin lỗi các thím nhé ???? tui vừa sửa chương rồi đó ???? các th vào đọc tiếp phần sau nhé :)))
13.
Làm xong thủ tục nhập viện cho Steve và Clint, Bruce tháo gọng kính trên mắt xuống, ngồi sụp xuống ghế chờ bệnh viện một cách mệt mỏi.
- Anh ổn chứ? - Jane tiến tới gần gã với hai tách cafe trên tay, lo lắng hỏi.
- Nếu tôi nói ổn thì là nói dối rồi... Natasha chạm trán tên cường hóa còn lại trên đường tới S.H.I.E.L.D. Tình trạng cô ấy bây giờ tệ lắm. - Bruce đeo lại kính, thở ra một tiếng, đưa tay nhận lấy cốc cà phê từ Jane một cách cảm kích.
Jane lặng lẽ ngồi xuống cạnh gã, ánh mắt cô liếc vào bên trong phòng phẫu thuật còn đang sáng đèn của Steve.
- Giá mà tôi giúp được gì đó cho mọi người.
Bruce chậm chạp lắc đầu.
- Không. Kéo cô vào cuộc chiến này là lỗi của bọn tôi. Cô sẽ gặp nguy hiểm nếu ở lại đây mất, Jane. Cô thấy đấy. Avengers, những chiến binh mạnh nhất, bị đánh bại một cách thảm hại.
- Đội vẫn còn anh kia mà. - Jane an ủi gã.
- Tôi ư? - Bruce bật cười tự giễu. - Tôi chỉ là một tên học gạo trong hình dạng này và là một con quái vật không có đầu óc khi mất kiểm soát. Chẳng khác gì một quả bom nổ chậm lúc nào cũng có thể phá hủy cả hành tinh...
Phải, gã đã trốn tránh điều này suốt bao nhiêu năm. Nhưng sự thật và dằn vặt thì có lúc nào buông tha gã. Nếu như một ngày nào đó gã mất kiểm soát, cả Trái Đất sẽ ra sao?
Các đồng đội của gã là những chiến binh, họ có thể dùng tính mạng của mình chắn giữa cái chết và hàng tỷ sinh mạng vô tội mà không nửa lời oán thán. Nhưng còn cô ấy, người con gái ngồi cạnh gã đây... Cô ấy nhỏ bé mà kiên cường đến thế, nhưng cô ấy chỉ là một người bình thường. Nếu một ngày, người hy sinh trong trận chiến không phải là bất kỳ ai trong Avengers mà lại là Jane, hay tồi tệ hơn, chính gã là người đã gây ra điều đó...
- Bruce. - Jane ngắt lời, kéo gã ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Cô siết chặt cổ tay gã trong tay mình. - Nghe này, tôi chưa từng cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm khi ở cạnh anh.
Bruce quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Gã không phải là một người am hiểu về phụ nữ nhất hành tinh. Thì... khi còn trong trường đại học gã cũng có cô gái mà mình thích. Nhưng sự thật là cô nàng chỉ cặp kè với đàn ông khi mà ví tiền của họ căng phồng. Rồi sau đó vài năm, cô bạn gái mà gã cặp kè - mà giờ gã chẳng thể nhớ nổi mặt hay tên - đã bỏ đi sau ba ngày hẹn hò vì gã lúc đó đang bận tối mắt vào bài luận tốt nghiệp và không có thời gian trả lời tin nhắn lê thê của cô ta. Khi chia tay trong giận dữ cô nàng còn mỉa mai gã sẽ chẳng bao giờ có được người yêu nếu suốt ngày ôm mấy cái bằng tiến sĩ.
Có vẻ cô ta cũng khá đúng khi suốt gần chục năm từ khi ra trường gã chẳng có thêm được mối tình mùi mẫn nào và Bruce bắt đầu xuôi xị khi nghĩ rằng đời này gã chẳng tài nào chiếm được tình yêu của phụ nữ. Mà kể từ khi anh-bạn-khác đến tá túc trong cơ thể gã thì Bruce gần như chắc mẻm rằng mình đã hết cửa với cái số đào hoa. Thậm chí Tony đã từng có lần trêu gã khi cả hai làm việc cùng nhau trên phòng thí nghiệm.
"Khu nghiên cứu hóa học của anh chẳng khác nào cái miếu hòa thượng."
Mọi chuyện gần như thay đổi khi Jane tới. Trước đó Bruce biết Jane chỉ với hình tượng bạn-gái-của-ông-thần-Búa. Và gã từng nghĩ hẳn là một cô gái cực kỳ đặc biệt mới có thể yêu được một gã thần cứ bay qua bay lại trong vũ trụ như chim, đi tới đâu là mưa giông tới đó.
Thì, Jane đúng là một cô gái đặc biệt. Nhưng không phải đặc biệt theo cách gã nghĩ trước đó. Cô đặc biệt vì là người con gái đầu tiên mà gã gặp trong đời có thể nói chuyện quá năm phút với gã về mấy chủ đề khoa học khô khan. Cô đặc biệt vì là người đầu tiên có thể ngăn lại cơn giận dữ đến bất thình lình của gã. Cô đặc biệt khi đồng ý ở lại bên cạnh gã đến tận bây giờ bất chấp những chuyện đã xảy ra.
Nhưng mà... cái anh chàng Bruce Banner có thể gỡ kính và đặt bài luận cuối khóa xuống để đi chơi cùng một cô nàng hot girl nóng bỏng đã biến mất kể từ ngày phòng thí nghiệm phóng xạ gamma xảy ra sự cố rồi.
- Tôi... - Bruce đẩy gọng kính khi mồ hôi làm nó trượt xuống sống mũi. - Cô... Chuyện đó...
- Tôi chỉ muốn biết đáp án của một mình anh. - Jane nhìn vào mắt gã và thì thầm.
- Jane, - Bruce cuối cùng từ bỏ nỗ lực đẩy gọng kính lên khi nó cứ tiếp tục trượt xuống bên dưới hoài, gã dứt khoát tháo nó ra và nhét bừa vào túi áo. - Xem này, em xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên đời. Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là cuộc chiến này?
- Đừng nói ra điều đó. - Jane chậm rãi lắc đầu. - Tôi không thể lựa chọn mình xứng đáng với điều gì, nhưng tôi có thể quyết định mình có xứng đáng với những gì tôi chọn hay không.
Bruce xoay hẳn người lại để nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nói.
- Còn tôi thì chỉ muốn em được an toàn.
- Vậy hãy làm như anh muốn, bảo vệ em. - Jane chợt cười lên, khi ngón tay cô vẽ từng vòng tròn nhỏ trên ngực gã. - Anh chưa từng hẹn hò với cô gái nào đúng không? Anh có biết bỏ kính xuống là đồng nghĩa với chuyện gì không?
- Chà, có vẻ như tôi biết rồi. - Bruce cũng cười khi kéo cô lại gần.
- E hèm... - Tiếng hắng giọng vọng lại và cả hai vội vàng tách nhau ra. Mặt Bruce đỏ như cà chua chín quá độ còn Jane thì có vẻ muốn bốc hơi ngay tại chỗ. - Hình như ta đến không đúng lúc. Xin lỗi nhé, các ngươi cứ tiếp tục đi.
Đùa, phá bĩnh người ta rồi còn tiếp tục thế nào được nữa?!
Bruce lóng ngóng thò tay vào túi áo rút cặp kính ra, còn Jane thì đứng bật dậy.
- Loki! Cậu cuối cùng cũng tới rồi.
Loki khoanh tay đứng dựa vào bức tường đối diện trong bộ Vest đen chỉn chu. Hừm, chỉ có đám óc heo mới dùng bộ dạng thật đi huênh hoang giữa đường phố Midgard.
- Thực ra ta đang vội lắm, không có thời gian tán nhảm đâu. Nhưng mà... Chào nhé, Bruce. Dễ thương lắm. - Đôi mắt lục bảo liếc về phía Bruce đang ngồi với đầy vẻ tán thưởng, chiếc kính trên tay gã rơi cạch xuống đất, máu trong người như dồn hết lên để chống đỡ cho da mặt.
- À... - Jane bối rối nói. - Cả ngày hôm qua tôi cố gọi cho cậu nhưng cậu không trả lời. Cậu gặp rắc rối gì sao?
Loki dời mắt đi nơi khác, trả lời.
- Một chút. Giờ thì ổn rồi.
- Hôm qua Thor có nói là sẽ đi tìm viên đá trên quyền trượng, nhưng đến giờ tôi vẫn không nhận được tin gì của anh ấy...
Quả nhiên là tên ngốc này chạy đi tìm viên đá Tâm Linh rồi.
Loki ngắt lời, sắc mặt hơi đanh lại.
- Không cần chờ nữa. Anh ta gặp chuyện rồi. - Nhìn sắc mặt ngỡ ngàng của Jane và Bruce, Loki tiếp lời. - Ta cần gặp tên Người Kim Loại. Chuyện không thể chậm trễ, ta cần thiết bị dò tín hiệu của viên đá.
- Chuyện đó... - Jane liếc vào trong phòng phẫu thuật, nhíu mày nói. - Stark vẫn ở bên trong đó với Roger. Anh ta bị thương nặng lắm.
Chấn thương sọ trước, một khối máu đông tụ lại trong não, xương cổ chân trái và bốn chiếc xương sườn bị gãy. Nếu không phải Steve có sức khỏe phi thường thì y tá hộ lý lúc này đã dời hắn vào nhà xác từ lâu rồi.
Loki khó chịu cau mày, bước nhanh tới trước cửa phòng phẫu thuật.
- Thật nhiều chuyện.
Cậu tạo một ảo ảnh tàng hình bên trong phòng phẫu thuật. Mấy cái máy móc y tế của Midgard nhìn thì có vẻ nguy hiểm thực ra chả được cái tích sự gì. Mất quá nhiều thời gian.
Bên trong phòng có chừng một tá bác sĩ phẫu thuật đang cắm đầu mổ xẻ chọc ngoáy thân thể bất động của Steve. Loki đảo mắt một vòng và nhìn thấy một người đang ngồi xụi lơ một đống ở góc phòng trong bộ đồ bảo hộ màu xanh nhợt nhạt. Tony có vẻ đã đông cứng tại chỗ, mặt mũi bơ phờ tái nhợt. Loki vốn định đi vào xách gã ra ngoài nhưng rồi không biết nghĩ cái gì liền đổi hướng bước đến bên cạnh bàn mổ.
- Nhịp tim đang giảm. - Một nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn bảng điện tâm đồ mà kêu lên.
- Chuẩn bị kích tim.
- Tình trạng chảy máu trong của bệnh nhân quá nặng, không thể kích tim được.
Cấm luật số một của Asgard là không được phép dùng quyền năng hoặc phép thuật gây ảnh hưởng tới Chín cõi giới trừ phi được Cha Các Thần hạ lệnh.
Mạch đập của Steve đang ngày càng giảm đi, cậu nhìn đám người này cãi qua cãi lại, liếc mắt nhìn về phía Tony.
Nhưng... tên này mà ngủm thì e gã cũng chẳng có tâm trạng làm máy dò cho mình.
Cậu nghĩ hẳn là mình điên rồi mới quyết định dùng phép thuật cứu mạng một tên người phàm. Loki nâng tay, luồng ánh sáng xanh vừa bùng lên, cậu cảm giác cơ thể mình không ổn. Có thể do hôm nay cậu mấy quá nhiều năng lượng pháp thuật ở chỗ Hela.
Phép thuật vừa hoàn thiện, ảo ảnh của Loki bên trong phòng phẫu thuật liền tan biến. Các vết thương trên người Steve dường như đã lành lại trước con mắt như ốc nhồi của hơn mười vị bác sĩ nổi tiếng thế giới.
- Cậu không sao chứ? - Jane nhìn sắc mặt đã tái xanh của cậu càng trắng bệch, lo lắng hỏi.
- Ta không yếu ớt như đám người phàm các ngươi đâu, nhớ lấy điều đó. - Loki gạt tay Jane và lạnh nhạt nói.
Cái thằng đã yếu còn thích ra gió. Jane và Bruce nhìn nhau và thống nhất câu nói đó trong đầu. Quyết định không đụng tới lòng tự trọng cao tận trời của tên này, Bruce đổi đề tài.
- Thiết bị cậu cần phải dò được sóng gamma ở tần số rất thấp trong điều kiện không gian không ổn định. Tôi sợ rằng không thể làm ra nó trong thời gian ngắn được. Mà tôi nghĩ với tình trạng hiện tại của Tony thì không đủ bình tĩnh để chế ra cái thiết bị đó đâu.
- Nhưng không phải là không thể. - Jane đột nhiên nói chen vào và Bruce quay đầu ngạc nhiên nhìn cô. - Một bộ siêu máy tính có thể làm được nếu được nâng cấp lên S-Kpysis. Nhưng nếu ở môi trường ngoài vũ trụ thì sẽ vô hiệu kết nối với mặt đất...
Bruce trông có vẻ vừa được khai sáng, gã tiếp