Tại nhà của Hoàng.
“Mommy ơi…”
Phương vội lau nước mắt nở nụ cười thật tươi che giấu nỗi buồn của mình khi Thy và Khánh chạy đến bên cô. Hai đứa nhỏ lúc nào cũng tươi vui khiến lòng cô chợt nhẹ bẫng.
“Dạo này hai con có nghe lời cậu Du và chú Hoàng không?”
Phương mỉm cười nhẹ giọng hỏi, tay xoa đầu hai đứa nhóc con yêu quý của mình.
Nhóc Thy và nhóc Khánh đều gật đầu đồng thanh đáp:
“Dạ có ạ!”
Để ý mới thấy, cả nhóc Thy và nhóc Khánh nhìn da vẻ đều xanh xao hẳn đi, có vẻ gầy, hình như có dấu hiệu sụt cân. Phương lo lắng quay sang hỏi Bách Du:
“Anh hai, gần đây hai đứa nhỏ có biếng ăn không anh? Sao nhìn hai đứa nó gầy đi nhiều lắm đấy. Mặt mày nhợt nhạt lắm luôn, mà sao đầu tóc mỗi đứa có vẻ ít tóc đi vậy anh…”
Nghe Phương nói vậy Bách Du mới kéo hai đứa nhỏ lại xem thử như thế nào. Đúng như lời Phương nói, trông hai đứa nhỏ có vẻ như tình hình sức khỏe không ổn tí nào. Anh ôn tồn đáp:
“Em đừng lo lắng quá, để anh sắp xếp thời gian đưa hai đứa đi khám sức khỏe xem sao.”
“Này Phương, em thật sự đã gặp Hồng Quân sao?”
Hoàng nhíu mày thắc mắc hỏi. Đó cũng là điều mà Bách Du với Bảo Châu muốn biết..
Phương trầm mặt lặng thinh nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa trước mặt một vài phút, cô phả ra tiếng thở dài, nhẹ giọng lên tiếng:
“Đúng là em đã gặp lại Hồng Quân. Anh ấy rất hận em, lúc đó em chỉ muốn nói ra hết sự thật thôi nhưng lại không được vì nghĩ đến hai đứa nhỏ. Có lẽ mãi về sau hai đứa nó chẳng biết mặt ba nó đâu và không có ba.”
“Sao em lại nói hai đứa nó không có ba, anh là ba nó đây, người giám hộ hợp pháp.”
Hoàng đáp với giọng nửa đùa nửa thật. Đùa ở đây, tuy không phải ba ruột của nhóc Thy và Khánh nhưng anh rất yêu thương hai đứa nhỏ như ruột thịt, còn thật ở đây, anh đúng là người đứng ra làm người giám hộ hợp pháp cho hai đứa nó và đứng ra làm giấy khai sinh, Phương với Bách Du lúc đó cũng đồng ý để cho Thy với Khánh lấy họ Vương của anh.
“Cái này để vợ tương lai của anh biết được sẽ hiểu lầm cho coi. Dù sao thì cũng cám ơn anh Hoàng nhiều lắm, Thy với Khánh thật may mắn khi có người ba nuôi là anh đấy.”
Phương mỉm cười đáp với giọng chân thành, ánh mắt nhìn Hoàng một cách biết ơn.
Hoàng không nói gì chỉ đưa tay lên vỗ nhẹ vai Phương vài cái như cách anh thể hiện sự thương cảm của một người anh dành cho đứa em gái của mình.
“Mà bây giờ Phương ở đâu vậy? Sao lại không ở cùng với Hoàng và Bách Du cùng với bác Niên, muốn gặp cậu cũng khó nữa… toàn bốc hơi đi đâu á.”
Bảo Châu im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
“Ờ thì mình… chuyện này…” Phương ngập ngừng không biết nói sao cho Châu hiểu.
“Em vẫn đang ở nhà của tên Guy đó sao? Em không thể dừng lại sao Phương?”
Bách Du lên giọng đầy bất lực, ánh mắt thoáng đầy lo âu nhìn Phương.
Phương chỉ lắc đầu khi nghe anh nói vậy, cô nhìn anh bằng đôi mắt nghiêm túc đáp:
“Anh ta cũng không gây khó dễ gì cho em và cũng tốt với em, anh ta nói chỉ cần em ở bên anh ta, anh ta sẽ cho em mọi thứ em muốn. Tuy không biết có thật hay không nhưng em nghĩ sớm muộn gì anh ta cũng trả công ty lại cho anh thôi. Vì giữa em với anh ta có giao kèo với nhau rồi, chỉ cần đôi bên thực hiện thì sẽ làm theo đúng yêu cầu đưa ra.”
“Hình như Guy là người mới nhận chức chủ tịch tập đoàn The Sun phải không? Lúc trước, tớ có thiệp mời đến tham gia buổi party, nhưng chưa có dịp thấy mặt của anh ta như thế nào nữa…”
Châu nói một tràng với vẻ mặt tò mò về người tên Guy kia có liên quan tới Phương, cũng như về chuyện của Phương với Hồng Quân và người ba ruột thực sự của hai đứa nhóc con kia nhưng lại không dám hỏi.
“Hôm nay em ở lại đây ăn cơm, có đầy đủ mọi người cả, anh sẽ nấu món em thích.”
Bách Du điềm đạm đáp, trên môi nở nụ cười không vui cũng không buồn.
“Sinh nhật em, mọi người hẹn ra công viên Island đi chơi vậy mà em lại làm phá tan không khí tươi vui này, mọi người có phải giận em lắm không?”
“Đúng là có chút thất vọng nhưng giờ có thể ăn cơm cùng mà. Bọn anh không có suy nghĩ nhiều thế đâu.”
Hoàng cười nhẹ đáp, ánh mắt nhìn Phương một cách ôn nhu, anh lúc nào cũng là người ân cần, nắm bắt được tâm lý của cô.
…
Tại dinh thự họ Dương.
Guy đang ngồi một mình tựa vào bức tường kính với gương mặt trầm ngâm, ánh mắt không chứa đựng một tia cảm xúc gì, khẽ vụt ra tiếng thở dài.
Anh nhớ lại những gì đã diễn ra ở công viên Island, khi anh quay lại là Hồng Quân lúc trước gặp Phương, để biết điều thực sự mà cô muốn nói với anh khi anh là Hồng Quân.
“Em không có lợi dụng anh… Em có lý do riêng nên mới làm như vậy. Nếu anh muốn ghét em cũng không sao, vì em còn ghét bản thân mình nhiều hơn. Nhưng thật sự em yêu anh!”
“Thiếu gia, là tôi đây. Tiểu thư Bella và cô Hải Ngân gọi cậu ra ăn cơm.”
Bác Sò từ ngoài đi vào cúi đầu kính cẩn nói, khi thấy anh đang ngồi dưới nền với vẻ mặt ủ rủ không được tốt lắm, ông cũng ngầm đoán đã có chuyện gì xảy ra với anh rồi.
“Thiếu gia, có chuyện gì với cậu sao? Có phải liên quan tới cô gái đó?”
Bác Sò gặn hỏi.
Guy im lặng đô mươi giây với ánh mắt lạnh buồn, rồi trầm giọng đáp:
“Hôm nay sinh nhật của cô ấy, con đã đi gặp cô ấy với bộ dạng của Hồng Quân.”
“Thiếu đã gặp Anh Phương với bộ dạng Hồng Quân sao?”
Bác Sò ngạc nhiên khi nghe Guy nói vậy.
“Cô ấy nói, cô ấy yêu con, cô ấy thật sự không có lợi dụng con, vì có lý do riêng nào đó.”
“Lý do riêng do? Thiếu gia có tin lời cô ấy nói không?”
Guy lắc đầu đáp: “Con không biết! Con thật sự muốn tin, nhưng trong lòng con vẫn còn thấy rối bời. Năm đó, cô ấy nói mấy lời tổn thương con rất chân thật ngay từ ánh mắt, chia tay con và kết hôn cùng với người con trai đó qua Châu Âu sinh sống. Vậy mà vừa rồi khi gặp cô ấy, cô ấy nói yêu con và không có lợi dụng con. Con thật sự cảm thấy rối lắm luôn... cứ kiểu gì ấy…”
“Nếu có lý do riêng như vậy, sao thiếu gia không hỏi?”
“Trong tình cảnh ấy, con rất hoang mang, bối rối. Con không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình nên con đã bỏ chạy.”
Bác Sò thở phắt một cái, bó tay với thiếu gia của mình, đôi lúc thông minh quá cũng hóa rỗng khi gặp phải tình huống oái ăm đó.
“Đáng lẽ ra, thiếu gia nên hỏi cô ấy lý do riêng đó là gì chứ?”
“Con biết hỏi làm sao đây?” Guy buông câu thẳng thừng.
“Tôi hỏi thiếu gia, cậu vẫn còn yêu cô ấy phải không? Thiếu gia đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, nếu thiếu gia thực sự không còn tình cảm với cô ấy nữa, thì thiếu gia đã không lấy lý do trả thù đến gần cô ấy, để cô ấy ở trong nhà này rồi. Và thiếu gia không muốn nghe điều cô ấy phải nói với Hồng Quân. Thiếu gia sẽ không quan tâm tới lý do của cô ấy…”
“Nhưng…”
“Nhưng thiếu gia nếu cậu yêu cô ấy thì cô ấy sẽ như trước kia làm thiếu gia tổn thương. Đúng không? Đừng phủ nhận sự thật, thiếu gia còn yêu ấy. Dù thế nào, thiếu gia cũng phải biết lý do của cô ấy là gì.”
“Con hỏi làm sao được?” Guy chán nản đáp.
“Cô ấy muốn thiếu gia tìm Hồng Quân phải không? Thiếu gia hỏi cho Hồng Quân.”
Guy lên giọng ngạc nhiên: “Con hỏi cho Hồng Quân?”
“Cốc… Cốc…” tiếng gõ cửa, cả Guy với Bác Sò đều quay ra nhìn.
“Guy, anh có ở trong phòng không?” Phương đứng ở ngoài nói vọng vào.
Guy nhanh chóng định hình lại những gì xảy ra, anh điềm tĩnh nhìn bác Sò bảo:
“Bác ra ngoài đó, bảo cô ấy ở ngoài vườn hoa đợi con một lát.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
…
Phương được bác quản gia Sò dẫn tới vườn hoa cẩm tú cầu phía sau dinh thự đứng đó chờ Guy. Làn gió khẽ làm bay tóc cô tung bay, gương mặt đượm buồn cùng ánh mắt ngắm nhìn những bông hoa cẩm tú cầu màu xanh với vẻ đăm chiêu muộn phiền.
“Xin lỗi, để cô chờ tôi.”
Phương quay lại khi nghe thấy giọng của Guy. Anh nhìn cô bằng đôi mắt nâu do mang kính cận áp tròng đậm chất lạnh lùng vốn có, nhưng lại ẩn chứa nổi u uất không ai thấu. Anh đi đến gần đứng bên cạnh Phương, nhìn về hướng mặt hồ nhỏ xanh biết.
“Cám ơn anh đã giúp tôi tìm Hồng Quân, anh làm sao mà tìm được anh ấy vậy?”
Phương nghiêng đầu sang nhìn Guy hỏi với ánh mắt tò mò.
“Thám tử!”
Guy đáp một cách nhanh gọn, không quay qua nhìn Phương.
“Tiền mà anh trả cho thám tử, tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Không cần, đối với tôi không là gì cả.”
“Tại sao anh lại giúp tôi vậy?” Phương lại thắc mắc hỏi anh.
Thật sự Guy cũng không biết trả lời câu hỏi này của Phương sao cho dễ nghe nữa. Anh buông câu hờ hững:
“Không vì gì hết.”
“Vậy tôi có thể nhờ anh thêm một lần nữa được không?”
Phương nhìn thẳng vào mắt Guy nói với vẻ nài nỉ.
“Nhờ cái gì?” Anh nhíu mày hỏi.
“Nói cho tôi biết Hồng Quân ở đâu.”
“Không được.”
Anh lên giọng ngay khi Phương vừa dứt câu vừa rồi, khiến Phương khó hiểu. Anh nhanh chóng định thần lại trở về bình thường, hạ tông giọng trầm đặc:
“Hồng Quân nói với tôi không được nói.”
Phương nắm lấy cánh tay anh, nghẹn giọng tha thiết nói:
“Vậy làm phiền anh cho tôi gặp Hồng Quân thêm