Quy Vũ ở phía sau đám đông, ánh mặt hiện chút vẻ bất thường nhưng cũng mau chóng cất đi ánh mắt khó hiểu đó. Hắn khẽ nhắm mắt rồi tiến lại chỗ của Vương Hàn.
“Lão đại, tên này là kẻ lạ mặt, kẻ đã truy sát Nhan tiểu thư.”
Vương Hàn lúc này mới liếc mắt sang tên đàn ông đang bị ngất kia. Đáy mắt rung lên một sự lạnh lùng hiếm có. Giọng anh trầm thấp đến cực đại.
“A Luân, nếu tớ nhìn không nhầm thì đây chính là Vu Đại, đàn em năm xưa của cậu? Chằng phải tên này bị tống giam ở trại biệt giam rồi sao? Sao lại về khu rừng phía nam?”
“A Hàn, Vu Đại không thể thoát khỏi khu biệt giam.”
“Hắn ta không như lúc trước. Hẳn cậu là người hiểu rõ nhất chứ? Tớ nghĩ cậu sẽ có quyết định đúng đắn. Đừng để tớ phải xuống tay.” Vừa dứt lời Vương Hàn ôm Minh Nguyệt vào lòng, nhanh chóng rời đi. Giang Luân trong đám đông, ánh mắt đượm vẻ buồn phiền khó tả.
Vương Hàn đưa Minh Nguyệt trở về phòng, vừa đóng cửa, anh liền đưa tay vòng lấy eo nhỏ của cô, hốc mắt toát ra sự mệt mỏi rõ rệt. Anh gục đầu vào cổ cô, vòng tay to lớn ghì chặt cô vào người. Minh Nguyệt khẽ choàng tay lên vai anh, vỗ về xoa dịu chàng trai to xác trước mắt cô.
Cả hai người đều lặng lẽ như vậy. Cũng giống như lúc trước, vội vã cưới nhau, lại lặng lẽ bước vào đời nhau, dần tạo nên những khác biệt, tạo nên những yêu thương diệu kì.
Minh Nguyệt khẽ cất giọng ngọt ngào thì thầm vào tai anh.
“A Hàn, em chưa chết mà...? Anh không cần ôm em chặt như vậy đâu.”
“A Hàn? Em có sao đâu? Anh có thể buông em ra rồi chứ? Em muốn đi tắm.”
Minh Nguyệt cứ liên tục nói nhưng Vương Hàn đều một lời không thốt ra, anh cứ đứng như vậy mà ôm cô, cứ như thể cô có thể biến mất nếu anh buông tay. Chỉ có vài ngày mà nỗi nhớ trong anh da diết như vậy. Ngay từ giây phút nhìn thấy cô từ chiếc xe địa hình, trái tim anh đã run rẩy từng hồi thổn thức, anh chỉ lập tức muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn âu yếm cô thật nhiều. Để cô bước vào nơi cực khổ, quả thật anh không hề muốn vậy. Chỉ nghĩ đến cảnh mà người anh yêu cực khổ, tim anh đã quặn đau đến nhường nào.
Minh Nguyệt cáu kỉnh, dùng tay đẩy anh ra, giọng tức giận mắng.
“A Hàn! Anh mau buông em ra!”
Vương Hàn vẫn lì lợm ôm cô, thậm chí còn siết chặt hơn. Minh Nguyệt đen mặt, lập tức dùng ngón tay nhéo vào hông anh. Vương Hàn bị nhéo liền chau mày, cơ thể gắng gượng chống đỡ. Anh càng chịu đứng tiếp tục ôm Minh Nguyệt, cô càng mạnh tay hơn.
“A Hàn! Nếu anh không buông em ra em sẽ không để ý đến anh nữa!”
Vương Hàn nghe thấy vậy, liền trưng vẻ mặt uỷ khuất buông cô ra, Minh Nguyệt giận dữ liếc nhìn anh đầy sắc bén rồi cô bước vào phòng tắm.
Minh Nguyệt bước vào phòng tắm, khoé mắt ươn ướt, cuối cùng cô cũng có thể tắm rồi...Ở trong rừng, dẫu có suối nhưng cô cũng không thể vô tư mà thoát y để tắm, mỗi ngày đều nhẫn nhịn để trở về với bồn tắm thân yêu. Hơi nóng bốc lên, nồng đượm hương hoa nhài nhè nhẹ cô yêu thích. Xung quanh có vài bông nến đẹp đẽ. Minh Nguyệt cởi bỏ quần áo, bước vào bồn tắm ngâm mình.
Nước ấm dọc theo cơ thể xoa dịu vết đau của cô, đại não thư giãn đắm chìm vào hương mộng dịu dàng. Vẫn là hương hoa nhài thơm ngát xộc vào cánh mũi của cô, dấy lên xúc cảm thần kinh mềm mại. Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô ngâm mình trong làn nước ấm cùng tinh chất thơm ngát. Cứ như vậy mà cô dần dần thiếp đi.
Vừa lim dim thì cô giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng dùng khăn che chắn thân mình. Vương Hàn bước vào hiên ngang không rụt rè, ánh mắt anh còn mang theo vài phần sắc dục nhè nhẹ.
“Anh...anh vào đây làm gì?!”
“Còn không phải để “đánh thức” em sao? Nếu em ngủ quên ở đây thì sẽ tệ lắm đấy. Em để quên đồ nên anh đem vào..” Vương Hàn khẽ thở dài, nhìn bộ dạng hoảng hồn kia thì đúng như dự đoán của anh. Anh đặt bộ đồ ở trên bàn rồi lại đưa mắt nhìn thân thể trần trụi đẹp đẽ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp khăn trắng.
“Đánh thức gì chứ! Anh mau đi ra đi!” Minh Nguyệt bị