Vương Hàn và Giang Luân ở phòng bên này ngồi đối diện nhau trầm ngâm, họ đều toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ. Bầu không khí này giống như khủng bố vậy! Im lặng đến run người!
“A Hàn! Cậu mau đi bắt vợ về! Nếu em dâu không tách khỏi tiểu Nhiên thì sau này tớ sẽ không có vợ đâu!”
“Không cần cậu nhắc. Cậu tự đi mà lo tiểu Nhiên! Tớ tự khắc đem tiểu Nguyệt về!”
Nói rồi Vương Hàn đứng bật dậy, gương mặt vô cùng kiên định kéo Giang Luân đi. Bước đến tận cửa phòng mà vẫn nghe thấy tiếng phu nhân mắng chửi mình.
“Em không biết đâu, A Hàn chính là đại ác ma bá đạo! Lúc trước còn hung dữ với chị lắm đấy!”
“Anh ấy còn vô sỉ cơ! Nhưng cũng chưa bằng A Luân của em! Anh ấy còn dám liên lạc với tình cũ!”
“Hừ, ai lại đi chọc ghẹo tiểu Nhiên của chị chứ? A Luân là đại bỉ ổi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ai lại đi bắt nạt chị dâu của em chứ?! A Hàn chính là mất nhân tính rồi!”
Hai người đàn ông ở bên ngoài nghe rõ mồn một những gì bên trong nói. Hai khuôn mặt anh tú bỗng chốc tối xầm lại, Vương Hàn run rẩy nở một nụ cười ngắc ngoẻo.
“Giang Luân, xem ra tiểu phu nhân của cậu mồm miệng cũng lanh lẹ gớm? Lúc trước có phải cậu dạy hư em ấy không?”
“Hahaha...cậu không đi lo cho lão bà của cậu đi?” Giang Luân gượng gạo cứng ngắc.
“Giữ liên lạc với tình cũ sao? Xem ra tội của cậu mới đáng chết.” Vương Hàn một nhát ném trúng phóc tim đen, Giang Luân nghe thấy vậy lòng chột dạ vò đầu.
Vương Hàn lắc đầu ngán ngẩm, từ nãy đến giờ đều là tiếng mắng mỏ inh ỏi từ những lão đại, đây hẳn là nói xấu chồng và người yêu đi? Hai người phụ nữ 9 phần là ngà ngà say rồi! Anh đưa mắt nhìn Giang Luân, ánh mắt đầy đợi chờ khẩn cấp.
“Cậu không định lấy chìa khoá mở cửa? Cửa khoá rồi.”
“Tiểu Nhiên giữ...”
Vương Hàn liền câm nín, cảm giác này anh có thể hiểu. Lúc trước vì gây gổ với tiểu Nguyệt mà vợ anh còn bày mưu với anh, còn đem giữ chìa khoá trong người. Khiến anh một đêm mất ngủ. Cũng từ đó mà tiểu yêu tinh của anh đem giấu tất cả chìa khoá phòng tắm phòng hờ việc anh táy máy lẻn vào... Hại anh vất vả làm lại đến mấy cái.
Vương Hàn nhẫn nại đưa tay gõ cửa, bên trong bỗng nhiên im phắc. Một lúc lâu sau vẫn không thấy mở cửa, Giang Luân cũng mất kiên nhẫn mà gõ thêm lần nữa. Lúc này từ bên trong mới mở toang cửa ra, hai người phụ nữ quyền lực tức giận lườm anh và Giang Luân.
Tiểu Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt xinh đẹp hung dữ. Cũng thật quái lạ, từ khi nào mà gu thẩm mĩ của anh lại thấp đến vậy? Quần áo cô thì xốc xếch, đầu tóc thì rối bù. Ấy vậy mà trên người cô lại toát ra sự quyến rũ kì quặc ?!
“Tiểu Nguyệt, chúng ta về thôi.”
“Em tuyệt sẽ không về!” Minh Nguyệt tức giận hô lớn, lửa giận càng nghi ngút.
Vương Hàn nghĩ rằng, hiện tại chỉ còn cách đó mới khiến cô chịu trở về. Anh tiến tới sát cô, dùng tấm thân to lớn ôm trọn lấy cô rồi nhấc bổng lên.
Anh đích thị là đang vác cô sao?! Minh Nguyệt dù có chút men say những đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Bỗng nhiên lại bị anh bế lên như vậy cô hoảng hồn mà la hét.
“Anh làm gì vậy?! Mau thả em xuống!”
Vương Hàn bỏ ngoài tai tất cả, một mực dùng sức khống chế tiểu yêu tinh nhỏ trên vai!
Từ Nhiên thấy chị mình bị ức hiếp, lòng nóng nảy tiến tới cứu Minh Nguyệt một phen nhưng lại nhanh chóng bị Giang Luân ép sát vào phòng. Vương Hàn vừa đi ra thì cánh cửa phòng lập tức đóng sầm lại.
Minh Nguyệt thấy cảnh tưởng kia, trái tim liền run lên một hồi. Tiểu Nhiên, chúc em may mắn... cô phải lo cho chính cô chứ. Hiện tại cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc vùng vẫy cả. Minh Nguyệt đưa tay đấm vào tấm lưng vững chắc của anh, cái miệng nhỏ liên tục kêu gào.
“Vương Hàn, anh lập tức thả em xuống!”
“Vương Hàn?! Anh có nghe em nói không vậy?! Anh dám làm vậy với em ư?”
Minh Nguyệt hết dùng chân lại đến dùng tay tổng tấn công vào anh nhưng mọi thứ đều vô tác dụng. Vừa hay cô đi ngang qua một đám thanh niên trai tráng, bèn dùng kế sách công lược thần thánh! Men say trong người trỗi dậy còn khiến mồm miệng cô mất kiểm soát.
“Các cậu! Mau cứu tôi đi chứ? Nếu còn không mau cứu tôi thì các người chết chắc đấy!”
Đám người kia đứng thẫn người ra, không một ai dám nhúc nhích, sao có ai dám chứ? Dẫu cho đó là chị dâu đi, hay là phu nhân lão đại đi chăng nữa thì
cho dù có muốn dang tay cứu chị khỏi tay đại ca nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người không cần đao kia của Vương Hàn thì ai còn dám tiến lên chứ?
Minh Nguyệt bất giác cảm thấy có một tràn vô vọng ập đến, tay nhéo thật mạnh vào hông anh. Vương Hàn bị nhéo đau, cả người căng cứng nhẫn nhịn, bị cô hành hạ đến như vậy những anh vẫn không thể làm gì tổn hại đến cô. Chỉ có cô và cũng chỉ duy nhất cô mới là người khiến anh hao tâm tổn sức như vậy đấy!
“Tiểu Nguyệt, em đừng quấy phá nữa. Anh không chắc là anh sẽ để em yên đâu...”
“Anh còn không mau bỏ em xuống?! Anh làm gì em sao? Lúc nãy anh nghe hết rồi đúng chứ? Anh chính là cái đồ ác ma độc ác! Chỉ biết ức hiếp em, trêu chọc em cho đã rồi giờ bắt em về như vậy sao?”
Vương Hàn bị mắng đến inh ỏi, oan ức cho anh quá rồi. Ai mới là người bị ức hiếp đây?! Anh thương cô, chăm sóc cô còn không hết, sao lại đi ức hiếp cô chứ?! Từ khi cưới cô về, anh càng ngày càng mất đi phong vị lẫm liệt của Vương Hàn khi xưa rồi!
Vừa về tới phòng, Vương Hàn lập tức dùng chân đá phăng cánh cửa tiền vào bên trong. Minh Nguyệt thấy vậy giật bắn mình, ngỡ mình chọc giận anh, cô lại im lặng ngoan ngoãn. Vương Hàn bế cô vào phòng, nhanh chóng đem cô đặt xuống giường lớn, không đợi đến khi cô mở lời, anh đã đặt một nụ hôn nồng cháy lên cánh môi anh đào đỏ ửng.
Minh Nguyệt bị hôn đột ngột, có chút bất ngờ, dưới sức của anh, cô hoàn toàn bị khống chế.