Vương Hàn rón rén đi thật nhẹ từ phía cửa, nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng lên, cơ thể nõn nà của Minh Nguyệt hiện ra trước mặt anh. Anh cứng rắn nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ không phải là lúc làm chuyện đó. Chuyện hạnh phúc gia đình của Giang Luân vẫn quan trọng hơn.
Vương Hàn chui vào trong chăn, nhích người vào sát cơ thể cô. Anh vòng tay ôm lấy cô vợ nhỏ. Minh Nguyệt khẽ động người thức dậy, đại não vô thức tìm kiếm hơi ấm thân thuộc, cố liền túc người vào sâu trong lòng anh.
Vương Hàn đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rối, đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
“Tiểu Nguyệt...”
“Ưmm...”
Minh Nguyệt lười biếng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp lim dim hé mở. Hàng lông mi đen dài như cánh bướm khẽ run rẩy.
Trước mắt cô là người đàn ông vô sỉ đáng ghét, dẫu có là chồng cô thì cô thấy anh vẫn độc tài như ngày nào. Đầu óc cô hơi choáng váng, men say hôm qua còn đọng lại. Trong trí óc cô vẫn như in dư vị nồng cháy của đêm qua...
“Anh tránh ra đi. Đừng có động vào em nữa!” Minh Nguyệt tức giận dùng tay đấm mạnh vào người Vương Hàn.
Vương Hàn nở nụ cười tươi rói, trói cô trong vòng tay rộng lớn. Giọng nói dịu dàng dỗ dành cô vợ nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi mà. Là do anh không tốt. Em đừng giận nữa nhé?”
“Hừ! Anh còn dám lôi em về từ chỗ tiểu Nhiên?! Anh đúng là muốn làm loạn rồi?”
“Phu nhân à, anh không dám bắt nạt em nữa đâu mà...”
Vương Hàn trưng ra bộ mặt ủy khuất, khuôn mặt đẹp đẽ dụ hoặc hớp hồn cô. Đây không phải là mĩ nam kế sao? Anh cho rằng cô sẽ mủi lòng mà tha cho anh sao? Vậy thì anh nghĩ đúng rồi đấy...
Minh Nguyệt thấy anh như đang nhõng nhẽo, càng cảm thấy vui vẻ trong lòng, đáy tim nổi lên những đợt sóng ấm áp. Anh và cô, hi vọng sau này cũng sẽ hạnh phúc như vậy. Tất cả chỉ ngỡ là mơ vậy. Cùng anh thức dậy, cùng anh sống vui vẻ, thấy được những vẻ mặt khác của người cô yêu. Đây chẳng phải điều tuyệt vời nhất sao?...
“A Hàn, em đói rồi! Em muốn ăn trứng omelette với nước ép.”
“Vâng thưa phu nhân.”
“Omelette không có...”
“Tiêu.”
“Em uống...”
“Nước ép táo.”
Vương Hàn lấy cho cô bộ đồ mới rồi anh đeo chiếc tạp dề, xắn tay áo vào bếp nấu cho cô ăn.
Minh Nguyệt hơi ngẩn người nhìn anh. Tim cố đập liên hồi thình thịch, ngay cả sở thích ăn uống của cô mà anh