Minh Nguyệt sau khi rời Nhan gia, liền cùng Vương Hàn lên xe trở về nhà. Trên xe, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề, nhớ lại bóng dáng cha nuôi nhìn cô với vẻ tiếc nuối càng làm lòng cô muộn phiền.
Hơn hết, cô hiểu cha nuôi không phải là người xấu. Người nhận nuôi cô cũng là cha, thế nhưng cô không phải là máu mủ ruột thịt, đâu dám mơ tưởng bước vào hào môn làm đại tiểu thư thật sự. Ngày đó cha nuôi đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô cũng không thể trách ông được. Là trách cô số phận bạc bẽo, lận đận...Trái tim cô khẽ nhói một cái, chuyện của quá khứ nhưng khi nhớ về lại khiến cô bận tâm nhiều đến vậy. Minh Nguyệt đưa mắt nhìn người đàn ông nam tính đang chăm chú lái xe. Ít ra thì hiện tại cô có anh...
Vương Hàn thấy tâm trạng vợ anh không tốt, anh cũng biết là chuyện của Nhan Vương Chánh, anh mong cô mau sớm buông bỏ được quá khứ, đừng vì những người không đáng mà buồn phiền. Bản thân anh cũng vô cùng đau nhói khi thấy cô nặng lòng. Nhìn xem, ánh mắt cô chất chứa rất nhiều tâm sự.
“A Hàn, cảm ơn anh đã đến.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng.
“Nếu anh không đến, có lẽ em đã đâm chết hai kẻ kia rồi.”
“Do ở cùng anh nên học tính hư của anh rồi.”
“Anh không cần em học theo. Mọi chuyện cứ để tay anh. Anh không muốn tay em phải nhuốm máu dơ bẩn.” Vương Hàn nhíu chặt mày, lòng anh bắt đầu dậy sóng. Cô là báu vật của đời anh. Anh không muốn cô bị vấy bẩn màu máu, càng không muốn cô bị tổn thương.
Minh Nguyệt khẽ cười, cô đưa tay vuốt ve gò má cao của anh. Cô hiểu rõ tâm tư của anh, thế nhưng, nếu cô đã chấp nhận yêu anh, thì cũng chính là chấp nhận bị vấy bẩn, bị nhuốm mùi máu tanh.
“A Hàn, em là vợ anh mà. Yêu anh, em chấp nhận tất cả.”
“Tiểu Nguyệt...cảm ơn em.”
Vương Hàn đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt anh chan chứa yêu thương, dịu dàng. Nhan Minh Nguyệt, vì em anh nguyện sủng nịch em cả một đời này...
Sáng hôm sau, Minh Nguyệt đi tới công ty đã có trợ lý tìm gặp.
“Nhan tổng, có người muốn gặp cô. Hiện đang ở phòng khách.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Cô chuẩn bị bản báo cáo cho kì họp cuối tháng này đi.”
“Vâng.”
Minh Nguyệt đi tới phòng khách, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bóng dáng của cô bạn cũ Y Cát.
“Tiểu Cát?”
“Chào cậu, tiểu Nguyệt~” Y Cát mừng rỡ chạy tới ôm chầm Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vui vẻ đưa tay vỗ về, đã lâu không gặp cô, có vẻ cô gầy đi một chút?
“Tiểu Cát, cậu ăn uống không đầy đủ đúng không? Bay giờ ôm lại không thấy núng nính như trước? Tớ buồn đấy!”
“Là do tớ bị stress thôi, vì vậy nên mới tới đây rủ cậu trốn việc này hihi.” Y Cát nở nụ cười như toả nắng. Nhưng Minh Nguyệt lại nhìn thấy có gì đó không ổn trong đôi mắt trong veo kia...
“Thật hết nói nổi cậu luôn đấy, không liên lạc với tớ, đùng một cái tới đây rủ tớ trốn việc.”
“Hừ, là do cậu ân ái cùng chồng, bỏ quên người bạn này thì có.” Y Cát hờn dỗi, phồng má chu môi làm nũng.
Minh Nguyệt lâu ngày không gặp gặp cô, cũng muốn đi ra ngoài giải khuây một chút. Dù gì thì công