Vi Hạo nhìn người đã bất tỉnh đang nằm gọn trong lòng mình, bất đắc dĩ cười cười. Hắn càng ngày càng không có bất kì biện pháp nào cưỡng lại được nước mắt của Thiên Việt. Vốn dĩ là nô ɭệ của hắn, nhưng chỉ cần cậu thương tâm khóc lóc, hắn sẽ chẳng còn biện pháp nào hơn là buông tha cho cậu. "Chậc, em đúng là làm ta không còn cách nào". Hắn ôm người vào trong lồng ngực, từ từ đứng dậy, cẩn thận dùng áo choàng của mình bọc lại, mới hướng ra bên ngoài gọi người, "Người đâu, đem mộc đũng đến đây"
"Vương gia, là loại nước tắm nào?" Tiếng của A Tử từ ngoài cửa viện vọng vào, kính cẩn hỏi.
"Nước thơm".
Hạ nhân rất nhanh chóng đã lục tục đem mộc đũng thơm mùi bạch đàn thanh nhã vào bên trong phòng, ý nhị mà liếc nhìn người đang được Vương gia gói vào trong chiến bào kia. Bọn họ không rõ người đó rốt cuộc là ai, chỉ biết Vương gia bọn họ lại cho phép người đó sử dụng mộc đũng của mình như thế thì hẳn người đó rất quan trọng. Vốn dĩ ban đầu cứ nghĩ Vương gia chỉ thâm tình với một mình Ninh tướng quân, nào ngờ đâu ban nãy thấy ngài ấy vẻ mặt run sợ lao ra khỏi Dương Thanh viện, còn Vương gia thì lại ôm ấp một người khác. Đúng là tình yêu của những người đứng trên đỉnh cao, nói mất liền mất....
Một số kẻ đã bắt đầu suy tính nên làm thế nào lấy lòng vị chủ tử mới này. Nếu một ngày y lên làm phượng hoàng, chẳng phải bọn họ đều có lợi nhất sao? Một số kẻ khác lại suy đoán tâm tư chủ tử, xem xem nên tiếp tục lấy lòng Thiên Việt không. Dù gì cũng là mười năm ái ân, sợ gì không thể niết bàn?
Hắn vẫn đang bận rộn ôm lấy Thiên Việt, đợi đám hạ nhân thu dọn hạ màn che phủ mộc đũng, đến lúc ngước lên thì vẫn thấy bọn họ đang đứng tại chỗ, mỗi người trong đầu là một loại suy tính hèn kém, trong lòng thật sự chán ghét. "Cút hết ra ngoài cho bổn vương", hắn trầm giọng quát khẽ. Đến lúc liếc mắt lại chỉ thấy mỗi A Tử vẫn còn đứng đó, tay chân xoắn xuýt vào nhau. Hắn liếc mắt nhìn nàng, bực mình hỏi, "Chuyện gì?"
"Vương gia... Ninh tướng quân... ngài ấy... rất thương ngài...."
"Hả?"
"Bình thường lúc ở với A Tử, ngài ấy luôn miệng nhắc đến Vương gia, nói ngài tài giỏi, đáng tin. Ngài ấy nói Vương gia là tuyệt nhất... Tướng quân cười tươi nhất là khi.... khi... có Vương gia ở cạnh. Ngài ấy... yêu Vương gia lắm...."
"Thì?"
"Vương gia, A Tử vốn không thông minh, lại làm việc vụng về. May mà được hầu hạ cho Tướng quân cùng Vương gia, Tướng quân đối với kẻ dưới rất tốt, đối với A Tử lại càng tốt. Nên.... A Tử to gan muốn nói với Vương gia vài câu, hi vọng ngài đừng vứt bỏ Tướng quân... Dù Tướng quân có sai... ngài phạt ngài ấy là được, đừng bỏ rơi ngài ấy...."
"Còn gì nữa?"
"Việc cơm bưng nước rót, pha trà cho Vương gia vốn là việc của hạ nhân. Nhưng mà Ninh tướng quân nhìn đâu cũng thấy không hài lòng, trước mặt Vương gia thì không nói gì, nhưng sau lưng ngài, ngài ấy đã tự tay chỉ bọn nô tì nên làm thế nào, Vương gia thích trà mấy phần lạnh mấy phần ấm, ngài thích sử dụng mùi gì vào dịp nào, mỗi mùi lại bỏ bao nhiêu chỉ, bao nhiêu lượng, Ninh tướng quân đều nhớ. Nô tì biết Vương gia có rất nhiều người yêu thương, càng có người phù hợp với ngài hơn ngài ấy. Nhưng Ninh tướng quân đem ngài biến thành chân lí sống duy nhất, Vương gia, đừng bỏ rơi ngài ấy... Nô tì.... nô tì nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Huống chi Ninh tướng quân...?"
Vi Hạo từ trước đến nay vẫn biết Thiên Việt yêu mình đến thiên trường địa cửu, bản thân cũng đem thứ tình cảm tương tự dành hết cho cậu. Thế nhưng, hắn cũng không ngờ cậu lại để ý từng chút từng chút những thứ thuộc về hắn như thế. Vi Hạo mỉm cười nhìn A Tử, đưa tay kéo một góc áo choàng xuống, để lộ ra khuôn mặt đang lặng yên ngủ của Thiên Việt, nhẹ giọng, "Ta đã biết, ngươi đừng quá lo. Chủ tử của ngươi là bảo bối của ta, ta không để đệ ấy chịu thiệt đâu. Ngươi xem như chưa thấy gì, lui ra đi."
A Tử nhìn Thiên Việt đang yên lành say giấc trong lòng Vi Hạo, trong lòng yên tâm không ít liền lui ra ngoài. Hắn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít, ít nhất trong phủ đệ, trừ hắn ra còn có người nguyện ý đối tốt với Thiên Việt. Sau này, phải tăng bổng lộc hàng tháng cho nàng mới được.
Vi Hạo đưa tay thử độ ấm cảm thấy nước có nhiệt độ vừa phải rồi mới tháo bỏ áo choàng đang quấn quanh người cậu, ôm cậu vào lòng mình, dùng bột đậu nành và thảo mộc cẩn thận bôi khắp người Thiên Việt, dịu dàng xoa đều. Đợi đến khi cả cơ thể cậu đều phủ đầy loại bột ấy hắn mới chậm rãi xoa vài vòng đến khi chúng thấm đều vào da thịt mới đem người thả vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm tràn ngập mùi bạch đàn thanh nhã cùng bột ngọc trai hoà với mùi hương thảo mộc, mùi hương dịu dàng thanh khiết lại kéo dài quyến luyến khiến Vi Hạo cảm thấy trong lòng như có chút mê luyến. Thứ nước tắm đặc biệt này là Vi Hạo đặc biệt dặn riêng cho Thiên Việt, hắn muốn dưỡng cho bảo bối nhà hắn có làn da trắng mềm một chút, sờ lên thoải mái hơn nhiều. Ở nhà với hắn cũng đã gần một năm, cơ thể có da có thịt lại trắng trẻo thơm mềm mùi bạch đàn, mỗi lần sờ lên đều khiến Vi Hạo thích thú không ngừng. Đúng là vung tiền cho bảo bối thì không bao giờ phí mà.
Hắn múc nước bồ kết bên cạnh chà lên mái tóc đen dài của Thiên Việt, chậm rãi gãi lên mái tóc cậu, nhẹ nhàng vò rồi lại nhẹ nhàng xoa cho nước bồ kết thấm đều lên tóc. Thiên Việt sớm ngất đi đang mơ màng ngủ, mơ hồ cảm nhận được bàn tay chủ nhân đang nhu ấn trên đầu mình, thoả mãn trượt xuống dưới một chút, thở "hừ" một tiếng đầy khoan khoái. Vi Hạo đem cả người cậu từ trên xuống dưới dùng nước tẩy rửa sạch sẽ, ôm người lên dùng khăn bông chậm rãi lau khô, đặt cậu lên giường rồi đắp chăn lại. Hắn sủng ái hôn lên trán ái nhân một nụ hôn, rồi mới rời đi. Hắn còn nhiều thứ phải làm lắm.
Vi Hạo vừa rời đi được một lúc, thì Khánh Thân vương đã như mũi tên đạp cửa xông vào phòng Vi Hạo, không có đại ca của y ở đây. Nhưng y rõ ràng cảm nhận được trong phòng có khí tức của con người, liền lao đầu ra đằng sau tấm bình phong. Thiên Việt vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say trên giường, khắp căn phòng đều thơm mùi hương mao nhẹ nhàng dễ chịu, không khí xung quanh hãy còn yên tĩnh lắm. Tất cả đều như dùng để chăm sóc nâng niu giấc ngủ của người trên giường. Nhưng mọi thứ lại làm cho Vi Dương như phát điên lên, nàng ấy thì khóc lóc ầm ĩ, kẻ này lại điềm nhiên ngủ say như vậy? Y ngay cả nói lí cũng không kịp nói, đã vung tay hất bay tấm chăn đắp trên người Thiên Việt, tay khác lại nâng lên định đấm xuống một cái. Ngay lúc này đây, đột nhiên người nằm trên giường mở to mắt ra, thủ thế liền lăn vào sát vách tường, rồi nhẹ nhàng bật lên nhảy về phía sau lưng y, siết hai cánh tay y lại giữ ngược về sau, lạnh giọng lên tiếng, "Khánh Thân vương, ngài đêm hôm đến đây để làm gì?"
Vi Dương không kịp trả lời cậu, đã vùng vẫy giật tung sự chế trụ mà thoát ra, xoay người định bụng đánh vào người cậu thì bàn tay bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, chỉ thẳng vào người Thiên Việt cười phá lên, "Ha ha ha ha ha, bổn vương còn tưởng Ninh Tướng quân thanh cao thế nào, ai dè lại là tính nô của ca ca ta? Nực cười, nam tử hán đại trượng phu lại banh chân chờ nam nhân khác lâm hạnh, thật đáng khinh làm sao! Thì ra là ngươi mê hoặc đại ca, khiến huynh ấy làm người kia đau khổ? Ngươi đi chết đi!"
Nói dứt câu y liền nhào lại phía Ninh Thiên Việt, cậu nhân lúc hắn còn mải mê chửi rủa đã vội khoác lên bộ trung y che đi bộ dạng thất thố của mình, lập tức đưa tay lên nghênh chiến.
Vốn dĩ Thiên Việt có thể dễ dàng chế trụ vị Vương gia này, nhưng lại không dám đả thương thân đệ của chủ nhân, nên đều chỉ né tránh cùng chống đỡ. Khánh Thân vương thân thủ rất lợi hại, nhưng cũng khó lòng mà đánh thắng được chiến tướng sa trường. Nên hai người long tranh hổ đấu một hồi vẫn bất phân thắng bại, đồ đạc trong phòng bị xô ngã loảng xoảng không ít. Vất vả một hồi, Thiên Việt mới nắm được hai cổ tay của Vương gia, dùng lực ấn y xuống đất, chế trụ y lại.
Khánh Thân vương giận dữ dùng sức đẩy y ra, Thiên Việt cũng bình tĩnh thuận theo mà từ trên người y đứng dậy, đưa tay thủ thế, "Mời người rời khỏi, sương phòng của Vương gia, không thể để người ngoài tự tiện ra vào."
Khánh Thân vương lừ mắt nhìn cậu, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, trào phúng nói, "Người ngoài? Ta là người ngoài thì ngươi là cái gì? Nữ chủ của nơi này? Ngươi tưởng ngươi dang chân trên giường Hạo ca vài lần thì thành chủ nhân sao? Ta khinh! Bao nhiêu kẻ muốn trèo lên giường Hạo ca ngươi có biết không? Trước đây huynh ấy cũng có bao nhiêu nam sủng nữ ái ngươi có biết không? Chẳng qua là ngươi giở trò, chơi vài ba trò táo bạo nên huynh ấy mới thích ngươi như thế. Nam nhân như ngươi sinh con được sao? Nam nhân hoàng gia như bọn ta sẵn sàng vô hậu sao? Ngươi chẳng qua chỉ là đồ chơi của huynh ấy mà thôi, khác gì bọn nam