Edit: Đông Thần Thần aka Miyuki.
Beta: Moonmaplun.
Cố tam nương tử mặt sưng mày xỉa đi về phía thiên điện cung Từ Ninh, đếm cuối cùng vẫn nhớ từng giây từng phút đều phải bảo vệ phong phạm tài nữ. Gặp cung nữ hay thái giám nàng còn có thể rụt rè gật đầu, nhưng tất cả cũng chỉ là tượng trưng mà thôi. Ngón tay trong tay áo run rẩy và hơi thở có chút ồ ồ, đều cho thấy tâm trạng nàng lúc này.
—— kinh hoảng, oán giận.
Vừa vào nội thất, vẫy tay cho cung nhân lui xuống, nàng lập tức vọt lên trên giường, vùi mặt vào áo ngủ bằng gấm, không nhúc nhích như thể đã chết. Lúc lâu sau mới ngẩng mạnh đầu lên, hít thở, hít thở, thở sâu hơn, cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh.
【 Vật chủ, cưng ơi, nghĩ thông suốt chưa? 】
【 Ừm. 】 Cố tam nương tử gật đầu, 【 Đời trước ta quá thuận lợi, đời này lại, xem ra luôn bị người khác theo đuổi sẽ làm con người ta truỵ lạc. Ta quả đã coi thường người trong thiên hạ, tự đại là một tội. 】
【 Được rồi, vật chủ có thể tiến bộ như vậy, thật sự không tồi! Đừng nổi giận, đây chỉ là một thử thách, vật chủ không bị suy sụp đả bại, còn có thể phân tích rõ tình hình ngay lập tức, thật sự rất tuyệt! 】
Cố tam nương tử chậm rãi đứng dậy, đi về phía bàn trang điểm, cầm chiếc lược ngọc, cẩn thận tỉ mỉ sửa lại búi tóc tán loạn của mình.
【 Có thể nói cho ta biết về tình trạng của những kẻ xuyên việt khác được không? Tin tức Dương Châu rất bế tắc, nếu sớm biết còn có kẻ xuyên việt khác, sao ta có thể…… 】
【 Chuyện này……. Được rồi, tuy đây là thông tin cơ mật, nhưng vật chủ đã sắp đạt tiêu chuẩn, có thể thoáng lộ ra một chút: về mặt lý thuyết, một thế giới chỉ được phép có một kẻ tiến công chiếm đóng. Nhưng dù sao bọn ta cũng không phải thần, có thế giới sẽ phát sinh một vài thay đổi không đoán trước được, đó không phải là chuyện bọn ta có thể khống chế. 】
【 Các ngươi không phải là rất thần thông quảng đại sao? 】
【 Bọn ta chỉ là lặng lẽ đi trộm số mệnh thôi, vật chủ ngài chắc có thể hiểu. Tuyệt đại đa số số mệnh ở thế giới này đều tập trung ở một mình hoàng đế, nói là tiến công chiếm đóng, trộm vẫn chính là trộm, bọn ta dù kiêu ngạo cũng không dám cùng cả cái thế giới làm đúng. 】
【 Mấy người bọn họ cũng có hệ thống giống ta sao? 】
【 Không, từng hệ thống phát triển theo tâm ý tương hợp của vật chủ. Giống như vật chủ ngài theo bản năng muốn làm một tài nữ thật lớn, bản hệ thống mới mở ra giáo trình tương quan dưỡng thành tài nữ. Công năng hệ thống có nhiều mặt, có thể tận dụng được bao nhiêu thì còn tuỳ vào mọi người. 】
【. . . . . . Ừm. 】
Ba ngày sau, núi giả phía Tây ở ngự hoa viên, Cố tam nương tử váy áo nghiêng ngả lảo đảo dò dẫm tiến vào, từ ánh sáng rơi vào bóng tối. Nàng nghe thấy một tiếng cười nhạo, đương nhiên là —— cung nữ áo trắng mấy ngày trước.
Trong bóng tối, người kia tay nắm thành quyền, dáng người nghiêng ngả như tựa vào cái gì đó.
“Tỷ tỷ. . . . . .” Nàng đi lên phía trước, sợ hãi kêu lên một tiếng.
“U a, quả đúng là co được giãn được, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, mau lấy đồ ra!”
Quả nhiên là nàng.
Cố tam nương tử sợ hãi run rẩy, run rẩy thò tay vào trong ngực áo đào, lấy ra một cái hộp nhỏ, lại do do dự dự đưa lên. Cung nữ áo trắng giật lấy, mở ra, ngửi ngửi, là mùi hoa nhàn nhạt.
“Đây hình như là hàng thật.” Cố tam nương tử nghe thấy cung nữ áo trắng cười nhạo, “Những thứ khác đâu! Ngươi cả ngày khanh khanh ta ta với hoàng đế, đừng nói là chỉ thu được mỗi cái này, lão nương đâu dễ gạt như vậy. Đâu hả?”
“Tỷ tỷ. . . . . .”
Cố tam nương tử nước mắt lưng tròng khẩn cầu, một tiếng này có thể khiến cho kẻ lạnh lùng vô tình nhất cũng mềm lòng, nhưng cung nữ áo trắng vẫn không chút thương xót như trước: “Đừng có vờ vịt làm bộ, mau thành thành thật thật giao ra đây!”
“Tỷ tỷ!” Cố tam nương tử nhíu mày, lại cầu xin, tay níu lấy quần áo người kia.
“Đừng có gọi tỷ xưng muội! Phiền nhất là loại hồ ly tinh như ngươi!” Cung nữ áo trắng túm được cái tay kia, khinh thường hừ lạnh.
“Tỷ tỷ, băng cơ ngọc cốt cao này thật sự là thứ duy nhất muội muội còn có. Nhưng mà tỷ tỷ, sắp tới muội có một nhiệm vụ phải hoàn thành. Nếu tỷ tỷ có hảo tâm cho muội thư thả thêm chút thời gian, muội muội nhất định sẽ chắp hai tay dâng hết cho tỷ!
“Thật sao? Không gạt ta chứ?” Giọng nói do dự
“Làm sao muội dám lừa tỷ chứ? Trong tay tỷ tỷ có nhược điểm của muội muội, bất kể thế nào thì muội muội cũng không dám……” Sợ hãi như
“U a, lão nương tiến công chiếm đóng lâu như vậy vẫn chưa được thưởng cái gì! Tiểu yêu tinh ngươi thật may mắn, hừ, dù cho đầu óc thật ngu xuẩn!”
“Tỷ tỷ nói rất đúng, tất cả thành tích bây giờ của muội đều là mưu lợi mà có, giống như lầu gác ở trên cao, đảo mắt một cái sẽ đổ ngã, làm sao vững như tỷ tỷ được? Tương lai sau này muội muội còn cần tỷ tỷ chiếu cố, đến lúc đó mong tỷ tỷ không ghét bỏ.”
“Thật ra ngươi là một kẻ rất hiểu chuyện đó!”
“Sao lại hiểu chuyện chứ?” Cố tam nương tử thở dàu sâu kín, “Nếu hiểu được thì sao lại……. Ai! Tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng chỉ nhìn cái lợi trước mắt, mổ gà lấy trứng!”
“Ờ…… Vậy chờ một chút, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần đừng có giở hoa chiêu đùa bỡn gì, lão nương cũng không phải đám người đọc sách dễ dàng bị đùa bỡn xoay như chong chóng đâu, biết chưa?”
“Đó là tất nhiên, muội muội nào dám!”
Cung nữ áo trắng rời đi, thạch động lập tức yên tĩnh trở lại, u ám âm trầm, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc ra róc rách, tiếng nước trong thạc động hòa với tiếng gió, hết sức đáng sợ.
【 Vật chủ, ngươi thực sự định cho nàng ta? 】
Cố tam nương tử vỗ vỗ tay, lại ngồi xuống, ánh mắt xa xăm: 【 Đương nhiên……. là không! 】
【 Tại sao? 】
【 Mắng ta ngu xuẩn, chẳng lẽ ả ta không ngu xuẩn sao? Cũng biết là không thiếu kẻ xuyên việt, nàng ta còn dám treo cái bia ngắm lắc lư trước mặt ta, không rõ ràng là “Lạy ông tôi ở bụi này” sao? Một ngày nào đó rơi vào kết cục giống ta, còn thông minh hơn ta ở chỗ nào chứ? 】
【 Cho nên không thể cho? 】
Trong Càn Thanh cung, Thừa Diễn đế nhàm chán liếc mắt nhìn mấy đại thần tranh đấu phía dưới. Người sáng suốt cũng biết thế hệ nhà Trấn Bắc hầu sẽ không trường cửu, tuy bây giờ thanh thế còn vượng, nhưng đây hoàn toàn là nhờ công lao to lớn từ mấy đời trước.
Hư. Hết sạch, sẽ không có.
Một thế hệ quyền thần Trấn Bắc hầu xuống đài, có cơ hội làm người thế chân sao lại không động tâm? Thừa Diễn đế nhìn bộ dáng trên thoan dưới khiêu của bọn họ, vẫn là cực kỳ nhàm chán. Hắn thầm nghĩ mình thân là hoàng đế, một lời nói ra tựa Thái Sơn, vậy mà lại không bằng nửa lời của Dung Cố.
Đây thật đúng là. . . . . .
【 Cho nên không thể cho? 】 Hắn nghe thấy cái “hệ thống” kia nói.
【 Cho lần một, sẽ có lần hai. Tính ả ta lòng tham không đáy, rõ rành rành chính là không đáy! Còn nữa, nếu ả ta tìm đến cửa được, những kẻ xuyên việt khác sớm muộn gì cũng sẽ đến. Một, mười, rồi một trăm, tất cả bọn họ đều nắm được nhược điểm của ta, ta có thể thỏa mãn bọn họ được bao lâu chứ? 】
【 Vậy ngươi định. . . . . . 】
【 Tiếp tục tiến công chiếm đóng tiểu hoàng đế chứ sao! Người phụ nữ thông minh vĩnh viễn phải biết nắm chặt trái tim của đàn ông trong tay. Đấu đi đấu lại với phụ nữ khác làm gì, phí công. 】
【 Ai? 】
【 Hảo cảm của ta đã lên đến 75, lại thêm chút sức lực, 90 rồi 100. Có chỗ dựa là hoàng đế, còn sợ ai nữa? Đến lúc đó cho dù khắp thiên hạ nói ta như thế nào, chỉ cần hoàng đế tin tưởng ta, bọn họ có cao siêu đến mấy cũng phải ngoan ngoãn nghe lời! Ngươi nói thử xem, 90 rồi 100, ngươi có chắc chắn hoàng đế sẽ không nói gì nghe gì, không nghi ngờ ta không? 】
【90 thì kém một chút, 100 chắc chắn không vấn đề gì! Vật chủ có thể nghĩ ra cách này, cũng không tệ đâu. 】
Thừa Diễn đế cũng gật đầu, đây đúng là một cách không tồi, hắn nghĩ muốn bảo vệ một người, chỉ cần không làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức tận cùng, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Đồ ngốc Dung Cố kia lại không hiểu, nếu thái độ của nàng với vị hoàng đế này nhu hòa hơn một chút, mọi chuyện cũng sẽ không đến mức không thể cứu vãn như trước kia.
Nếu vậy thì không phải là Dung Cố.
【 Vật chủ, đã muốn vậy, còn không mau thêm chút sức! 】
【 Đương nhiên, đến cuối cùng ta cũng không muốn dùng đến chiêu “giao hợp” kia. Bất kể thế nào, giữa nam và nữ, chiếm được, thuận tiện nghi. 】