Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 9


trước sau

Edit: Đông Thần Thần aka Miyuki.

Beta: Moonmaplun.

P/s: Thấy tội anh Diễn =)) Tư duy hai người lệch nhau nhiều quá, đường cách mạng còn rất dài và lắm chông gai, đồng chí cứ cố gắng :v

Có thể coi đây là minh hoạ cho Dung Cố, nhưng chắc Dung Cố không xinh đến thế này (qua lời anh Diễn kể thì đoán là không quá xinh như vầy) :3

image

Thừa Diễn đế nhìn ngự thư phòng ngẩn người. Có một số việc không  phải chỉ cần dùng một đời là có thể lý giải được, giống như chuyện của Dung Cố chẳng hạn. Không phải là hắn không hiểu phụ nữ, thật sự là hắn nhiều phụ nữ đến mức mình cũng suy nghĩ theo kiểu phụ nữ luôn, nhưng mà Dung cố lại hoàn toàn trái ngược. Kiếp trước nàng đã dùng mạng mình để chứng minh, nàng tuyệt đối đặt Đại Tấn lên vị trí hàng đầu.

Đại Tấn muốn nàng chết, nàng sẽ chết.

Trung thành giống như tổ tiên nhà họ Dung từ xưa, khắc vào tân trong xương, chết cũng không hết trung thành.

Thừa Diễn đế thầm nghĩ, biết hoàng đế mình nguyện trung thành nảy ra ý định này, đổi lại là kẻ khác, hoặc là trực tiếp bị, hoặc là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoặc là thề sống thề chết không theo, kịch liệt hoặc âm thầm ẩn nhẫn phản kích, nhưng dù gì thì tuyệt đối sẽ không có phản ứng như Dung Cố.

Đây mới là Dung Cố, chỗ này không tốt chỗ kia không tốt nhưng…… lại tốt đến chết tiệt. Thừa Diễn đế thở dài, hắn đang nghĩ lung tung cái gì đây chứ.

Mục đích hôm nay Dung Cố đến đúng là để hắn tuyển tú. Ý tứ cực kì rõ ràng: chuyện tuyển tú liên quan đến giang sơn xã tắc, hoàng đế đột nhiên không muốn tuyển, mà hình như hoàng đế coi trọng nàng? Được rồi, vì giang sơn xã tắc, để hắn đạt được ước muốn, hoàng đế vui vẻ rồi thì sẽ thành thành thật thật tuyển tú…..

Không nói gì. Đương nhiên, hắn cũng biết, đây là do hắn tạo ra —— Dung Cố chỉ là trung thành mà thôi, lại không ngốc, đườn nhiên biết hoàng đế muốn mạng của nàng. Nàng biết mình sẽ chết, trong những ngày cuối đời duy trì thân tàn còn có thể vì giang sơn làm chút chuyện, nàng chết cũng không tiếc.

Sau đó cứ theo tính tình mà nói thẳng. Thủ đoạn trước sau như một, đơn giản thô bạo —— tựa như lấy cứng đối cứng, chỉ huy huyền giáp tinh kỵ đánh nhau với người Hồ, chiến trận đối chiến trận, còn mỗi chiến tất thắng; tựa như chỉ cần trên triều có chút dị nghị là lập tức vạch ra, không chút bận tâm đến mặt mũi của hoàng đế, can gián, can gián rồi lại can gián, ngang ngạnh mãi không thôi.

Sau đó lại nói “tội chết khó tha” rõ ràng cũng là sự thật. Nàng được giáo dục như vậy, mị thượng (quyến rũ hoàng thượng) dĩ nhiên là tội lớn không thể tha thứ. Xin chết, đây không phải là uy hiếp, nàng cũng không cảm thấy mình có vị trí gì quan trọng trong lòng hoàng đế, như vậy, uy hiếp sẽ không được. Hoàng đế muốn nàng chết, không phải uy hiếp thì khả năng miễn cho là rất cao.

Hoàng đế phải làm nhục nàng, không phản kháng, lại oán bản thân. Chết một cách cân não như thế, làm người ta……..

Thừa Diễn đế muốn rít gào: Đây là do kẻ nào dạy! Sao Dung gia lại bồi dưỡng ra một kẻ kế thừa gia tộc như thế?

Nhớ đến tiên đế và Trấn Bắc hầu đủ loại, hắn như có điều suy nghĩ. Người nhà họ Dung đại quyền thế ngập trời, nhưng cũng an ổn, nghĩ đến cũng có nguyên nhân này.

Chính là tính tình Dung Cố…… Nàng rất thông minh, nhưng lại không biết đem sự thông minh đó tự bảo vệ mình.

Không biết cái gọi là vu hồi sao? Không biết mình vừa trọng thương sao? Không biết công cao nắp chủ sao? Không thể oán mắt hắn vụng về không nhìn ra nàng là thân nữ nhi được! Nàng ta có nửa điểm giống phụ nữ sao, có dịu dàng, uyển chuyển, săn sóc, mềm mại, khéo hiểu lòng người không chứ?

Bây giờ nghĩ lại, ngày trước mình chán ghét nàng đơn giản là vì nàng trông nom nhiều chuyện của mình, uy danh quá nhiều. Nhưng xét kỹ ra, tiên đế ban thưởng thượng phương bảo kiếm chính là muốn nàng giám sát mình, bất kể là can gián hay khuyên nhủ cũng là bổn phận. Nhưng mà ngữ khí quá trắng trợn, thủ đoạn quá mạnh mẽ cứng rắn, kẻ có chí như gấu lớn muốn leo lên đỉnh núi cao như hắn sao có thể chịu được?

Thừa Diễn đế thở dài một tiếng. Trấn Bắc hầu này vẫn thích hợp nhất là với chiến trường.

Còn nhớ mãi đến sau này còn có người kể lại với sự tán thưởng và tôn sùng: Trấn Bắc hầu cầm ngân thương trong tay là đầu tàu gương mẫu, phía sau là huyền giáp tinh kỵ gào khóc, toàn quân bày trận liệt truy hình xông vào quân địch. Trấn Bắc hầu quét ngang quân địch không ai ngăn nổi, chọn chỗ yếu nhất của kẻ địch —— chém dứt khoát! Vừa chạm vào, máu tương bắn tung tóe, khắp nơi trên mặt đất là thi hài. Mây đen từng đợt, ở bắc cương hoang dã, huyền giáp tinh kỵ lấy một thắng năm, thế đánh như sấm, đạp phá ngàn quân……

Trấn Bắc hầu là tướng lĩnh quân đội ở bắc cương. Sau khi nàng đi, kế thừa ý chí này, huyền giáp tinh kỵ vẫn tung hoàng bắc cương, mấy chục năm sau vẫn không ai có thể chống lại.

Thừa Diễn đế che mặt, run nhè nhẹ. Nàng không thích hợp ở triều đình, miễn cưỡng đứng ở đây cũng là vì vị Đại Tấn hoàng đế hắn. Bất kể là ai cũng không thể gạt bỏ chiến công của nàng, vậy mà hắn thì hồi báo như thế nào? Hắn thừa nhận, mình mới là kẻ máu lạnh, không thể không nhìn Dung Cố giãy giụa, nhất là mấy ngày cuối cùng còn……. hắn không ngừng muốn mạng của nàng, còn hủy thanh danh nàng.

Loạn thần tặc tử, họa quốc gian nịnh, bất mãn vì bị áp chế, hắn vắt hết óc gán cho nàng một tội danh, cuối cùng cũng thành công. Dưới trời trong mắt người, Dung Cố đích thị là sự sỉ nhục trong mắt nhà họ Dung, là nàng hủy đi cơ nghiệp mấy đời của Trấn Bắc hầu, chết là còn quá thoải mái cho nàng. Cuối cùng, cuối cùng rất nhiều bắc quân vậy. Cũng coi hắn…… lấy làm hổ thẹn.

Thừa Diễn đế thấy khóe mắt lành lạnh. Sờ thử, đó là……. nước mắt.

Vì thế, y sư của Trấn Bắc hầu phủ đi ra, chỉ thấy hoàng đế trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, cực kỳ vô lễ liếc mắt đi ngang qua hoàng đế bệ hạ.

“Muốn nói gì?” Trẫm không so đo với hắn, dù sao cũng là gia thần nhà Dung Cố.

“Bệ hạ đừng trách phạt Hầu gia quá nặng nề, Hầu gia mới có thể đứng dậy khuyên can bệ hạ ngài.” Buồn bực nói.

“Trẫm biết. Rất nghiêm trọng?”

“Bệ hạ anh minh, vạn tuế! Không thể nói là ngài không biết rõ nguyên nhân vì sao!” Cực kì bất mãn, cắn răng, mơ hồ ẩn chứa sát phạt khí.

Đại bất kính.

Thừa Diễn đế cũng không muốn trách phạt, trẫm mặc một lúc lâu không nói gì. Hắn hiểu người này muốn nói gì, lúc trước ép Dung Cố trọng thương hồi cung, ngay cả có nhân cơ hội tha tử ý của nàng, cái này cũng thôi. Tới kinh thành rồi, Dung Cố lại dùng liệu thuốc trị thương bỏ thêm, vì thế mà sinh mủ, phong hàn, sốt cao, khá hơn một chút

rồi mới tiến cung…..

Nghĩ đến thuốc trị thương, Thừa Diễn đế có chút bất đắc dĩ: chết cân não, cho ngươi ngươi liền dung, không biết tự tiếc cái mạng mình sao?

“Nàng sẽ không chết như vậy!” Tất cả mọi người đều xem thường Dung Cố. Nàng là người ở trong tuyệt cảnh vẫn có thể xanh tươi, cả một đời trước, Dung Cố sống dở chết dở suốt hai năm như vậy, đườn nhiên, điều này cũng khiến cho nàng một lòng muốn chết không thể nhịn được nữa, cuối cùng xuống tay chết.

“Thật sự không có cách nào khác sao?” Y quan này xuất thân từ đại quân bắc cương, là quân y không phải ngự y, chẳng lẽ chẩn sai rồi?

“Không có, thuốc và kim châm cứu vô dụng, chỉ có thể dựa vào thuốc tốt, trừ phi có được linh đan diệu dược trong truyền thuyết.”

Y quan chẳng qua là thuận miệng nói ra phát tiết oán khí, còn Thừa  diễn đế thì lại hân hoan trong lòng: linh đạn diệu dược, trong hoàng cung vẫn còn, chỉ cần hao tổn chút thủ đoạn.

Tin Trấn Bắc hầu bị thương nặng ở trong cung điều dưỡng truyền khắp thành, chờ Dung Cố tốt hơn một chút, Thừa Diễn đế lại đến thăm nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng thì nhợt nhạt bệnh nặng như cũ nhưng ánh mắt lại kiên định, Thừa Diễn đế bất đắc dĩ. Hắn vẫn không thể hiểu nổi sự trung thành của người nhà họ Dung, đây cũng là điểm hắn tự cười nhạt.

Nói chuyện với nhau một lát, Thừa Diễn đế đồng ý thỉnh cầu của Dung Cố  —— tuyển tú. Trong chuyện này tự nhiên hắn cũng có chút suy tính: những người đó đã nhằm vào hắn, vậy thì cứ cho chúng một cơ hội đi. Không thể tiếp cận được hắn, mấy kẻ thần thông quảng đại có trời biết mới sợ cái gì này không biết liệu sẽ làm ra chuyện gì không khống chế nữa.

—— đây là thiên hạ của hắn, dù Dung Cố chết cũng muốn che chở thiên hạ, cũng không thể tùy ý để người khác hủy hoại.

“Dung khanh, trân trọng.” Thiên ngôn vạn ngữ lại biến thành một câu ngắn ngủi, nhẹ nhàng mây bay nhưng lại nặng như ngàn quân. Dung Cố kì quái ngẩng đầu, đã thấy Thừa diễn đế nắm lấy tay nàng, lại nói thêm một câu: “Không cần quá cực khổ.”

Trầm trọng đến làm cho lòng người sợ hãi.

“Vâng, bệ hạ, vi thần tuân chỉ.” Tuy không hiểu lắm nhưng Dung Cố vẫn thuận theo đáp.

Bóng người Dung Cố biến mất trong thành cung thấp thoáng, Thừa Diễn đế yên lặng xoay người, phía sau là Kiều An có chuyện muốn bẩm báo đã chờ một hồi lâu.

“Sao?”

“Bệ hạ, Cố tam nương tử quả thật không sợ độc.” Kiều An báo cáo lại: hắn tiếp tục giám sát ba người kia, sau khi được hoàng đế nhắc nhở, đầu tiên hắn bỏ chút độc dược không màu không vị, không hiệu quả! Tăng thêm liều lượng, vẫn không hiệu quả! Đổi loại thuốc, không hiệu quả! …… Tất cả đều không hiệu quả! Bí dược cung đình, mông hãn dược giang hồ, nhuyễn gân tán của hái hoa tặc, thôi tình dược của thanh lâu, tận mắt nhìn thấy nàng ta ăn hết nhưng vẫn không dùng được.

Tự bỏ đi. Thừa Diễn đế trầm ngâm một lát, cúi người thì thầm vào lỗ tai Kiều An mấy câu, Kiều An giật mình, nghe lệnh, im lặng lui ra.

Ngày thứ hai đại triều hội Thừa Diễn đế lại biết mị lực của Cố tam nương tử, chắc là có liên quan đến “đại thế thiên địa”. Không chỉ hắn, mà các các vương công đại thần chịu ảnh hưởng cũng không coi thường.

Có Ngự Sử nghe phong phanh tấu viết: có nữ tử nhân gian giả nhân giả nghĩa tên “Cố tam nương tử”, bất an vu thất, mời mua dân tâm, rắp tâm sâu, nhất định phải diệt trừ!

Lời này vừa nói ra, không ít văn võ đại thần phản đối. Trừ lần đó ra, bởi vì Nhạc vương cầm đầu một nhóm nhỏ vào triều, bề trên cũng hiểu rõ là do họ hàng của mình nhàn rỗi quá , mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí một lão Vương gia còn nguyện thu nhận nàng ta làm nghĩa nữ. Đám người kia thanh thế lớn, lực ngưng tụ kinh người, bọn họ tự hào xưng là —— “Thiên long phấn”.

Ngày hôm đó thượng triều, Ngự Sử một mình khó địch tứ thủ, cuối cùng thất bại rút lui. Việc này…… không giải quyết được gì. Thừa Diễn đế cảm thán thưởng hậu cho hắn, đây là đại thế thiên địa sao? Sợ là không chỉ đơn giản như vậy.

Cùng lúc đó, trong rừng cây nhỏ ngoài cung Từ Ninh, Cố tam nương tử có một cuộc gặp mặt nghiêm trọng nhất từ lúc cha sinh mẹ để đến giờ —— một cung nữ tự xưng cũng là người tiến công chiếm đóng gặp mặt nàng, uy hiếp: nếu không dẫn nàng ta đến trước mặt hoàng đế, nàng ta sẽ vạch trần chuyện Cố tam nương tử sao chép truyện cho tất cả người trong thiên hạ biết!

“Truyện Kim Dung, ha ha!” Cung nữ áo trắng cười bừa bãi đến mức đàng hoàng, cao cao tại thượng vô cùng khinh miệt nhìn Cố tam nương tử đang thất hồn lạc phách ngã ngồi trên mặt đất như một loài bò sát hạ đẳng, “Lão nương đã chuẩn bị đầy đủ, chính là đề phòng bị ngươi giết người diệt khẩu, ngươi giỏi!”

“Ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, cũng không chọc vào ai, tại sao lại nhằm vào ta?”

Cố tam nương tử khóc thút tha thút thít, trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy người hóa thành đau thương, lê hoa đái vũ, cực kỳ động lòng người. Đáng tiếc bốn phía chỉ có một nữ nhân, không ai có thể thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Nghe nàng hỏi như vậy, nữ nhân kia dương dương đắc ý tiến đến phía trước người nàng, hì hì cười.

“Tại sao à, vì ngươi ngốc quá thôi! Nhiều kẻ xuyên việt như vậy, ngươi là kẻ bại lộ nhanh nhất không tìm ngươi thì tìm ai?”

“Còn có hạn cho ngươi ba ngày giao toàn bộ mấy thứ đồ hệ thống thưởng gì đó ra cho ta. Ngươi thành công thuận lợi như vậy, toàn thứ tốt, thành thành thật thật giao ra, nếu không…… Ngươi biết rồi đấy! Chậm quá không tốt đâu!” Bóng dáng cung nữ dần dần biến mất, giật mình sửng sốt nửa ngày, Cố tam nương tử mới vịn thân cây đứng lên, cười thảm.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện