Điên cuồng một đêm, toàn bộ liền biến thành sâu lười khó rời giường.
Buổi sáng Lâm Mộ Tình không có lớp, vì thế nên an tâm ngủ nướng, nhưng Tiêu Dương còn phải đi làm, lúc đồng hồ báo thức vang, Lâm Mộ Tình đẩy Tiêu Dương một phen, Tiêu Dương hừ một tiếng, không đứng lên.
Lâm Mộ Tình lại đẩy đẩy cái người đang ngủ kia.
Cuối cùng, Tiêu Dương bị cưỡng chế phải mở mắt ra bởi tiếng vang từ di động của mình.
"Tiêu tổng......!hôm nay em có tới làm không vậy?" Người gọi điện tới là Hướng Nghiên.
"Ừ, đại khái sẽ đến trễ một chút, có việc gấp gì hay sao?" Tiêu Dương liếc mắt nhìn giờ giấc một cái, gần 9 giờ sáng rồi.
"Có một việc, lẽ ra hôm qua nói cho em biết rồi, nhưng hôm qua là sinh nhật em nghỉ phép......"
"Có chuyện gì à?"
"Hạng mục của công ty chi nhánh bên T thị có chút vấn đề, số liệu chi tiết có chút không được rõ ràng......!chờ khi em đến công ty sẽ nói rõ hơn."
Nghe được T thị, nghe được cái hạng mục kia, Tiêu Dương vội vàng ngồi dậy, "Việc này chị có nói qua với Dương tổng hay chưa?"
"Không có, trước mắt chị chỉ mới nghi ngờ, vì thế nên báo cho em biết trước."
"Được, nhớ kỹ trước không cần nói cho Dương tổng biết, em lập tức trở về công ty."
Cúp điện thoại, Tiêu Dương thậm chí không kịp đánh thức Lâm Mộ Tình để thông báo một tiếng, liền vội vội vàng vàng trang điểm qua loa rồi rời đi.
Công ty chi nhánh thành phố T, người quản lý phương diện tài vụ là thân thích của mợ cô, năm đó mợ qua đời, đã gọi biểu ca tới trước giường, dặn dò anh phải chiếu cố thật tốt các dì với các cậu trong nhà.
Vì vậy, người quản lý công ty kia mặc dù được thuê bên ngoài, nhưng từ chuyện tài vụ đến thu mua, đều do thân thích của người mợ đã qua đời nắm giữ trong tay.
Tiêu Dương đã hoài nghi từ sớm chuyện nơi đó sẽ xảy ra vấn đề, không phải bởi vì cậu cô thiếu hiểu biết về họ hàng, cũng không phải bởi vì mợ cô từng là một người khá hẹp hòi, mà là bởi vì biểu ca đối với người nhà thật sự là khoan dung quá mức, thiện lương quá mức.
Bởi vì thiện lương, cho nên bị người khác xem như nhược điểm mà nhào nặn trên tay.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao rõ ràng cô không mang họ Dương, lại có thể cùng biểu ca chia đều số cổ phần của Dương Trình.
Không phải là ông ngoại không tín nhiệm biểu ca, biểu ca cũng là người quyết sách ưu tú, nhưng kém là kém ở chỗ bên tai quá mềm, dễ dàng bị người ta lợi dụng.
Cũng là xuất phát từ lo lắng như vậy, ông ngoại mới đem Tiêu Dương từ nước ngoài về giúp biểu ca cô để mắt tới Dương Trình, có lẽ Tiêu Dương không đủ trầm ổn như Dương Tử An vậy, nhưng có một điểm, cô không kéo dài dây dưa.
Chỉ cần là quyết sách mà Tiêu Dương cho rằng là có ích lợi đối với công ty, cô nhất định sẽ làm không một chút do dự.
Chín giờ bốn mươi, cô đã ngồi trước bàn làm việc của mình.
"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì rồi?" Tiêu Dương nhìn vào màn hình máy tính nhanh chóng thắt cravat.
Trước khi Hướng Nghiên thông báo cho Tiêu Dương biết, cũng đã từng lo lắng qua, dù sao người làm ra chuyện này cũng là thân thích của Tiêu Dương.
Nếu Tiêu Dương có thể theo lẽ thường giải quyết công bằng trong công việc, vậy tất nhiên là tốt rồi; Nếu Tiêu Dương thiên vị người thân thích kia, vậy chắc chắn là chị đánh mất chén cơm của mình rồi.
Nhưng với đạo đức nghề nghiệp thì chị không cho phép mình mắt nhắm mắt mở được, huống hồ gì cá nhân giữa chị và Tiêu Dương cũng là bạn bè tốt, coi như có vì chuyện này mà thất nghiệp đi nữa, nhất định chị cũng phải làm.
Chị không rõ là Tiêu Dương có biết được chuyện này hay không, hoặc là biết được bao nhiêu, công tác kiểm kê đầu năm là do Tiêu Dương sắp xếp, ban đầu cô phát hiện ra vấn đề này cũng không có lập tức báo cáo ngược lên, mà tự mình đích thân đến bên chi nhánh T thị để điều tra.
"Chị đã làm bản báo cáo điều tra cụ thể, Tiêu tổng, em xem qua sẽ hiểu."
Tiêu Dương nhận lấy bản báo cáo kia, tâm tình ẩn ẩn có chút trầm trọng, "Chị ngồi đợi chốc lát, em còn có chuyện muốn hỏi chị."
Hướng Nghiên ừ một tiếng rồi ngồi xuống đối diện với cô, ngồi thẳng lưng mình chờ Tiêu Dương đọc hết bản báo cáo, trong lòng cũng bất ổn, phản ứng của Tiêu Dương, chị không cách nào biết trước được.
Trên thực tế thì lúc Hướng Nghiên đi công ty chi nhánh kia điều tra, phát hiện, vật liệu xây dựng của hạng mục công trình mà công ty chi nhánh kia đã mua vào, bên cung ứng không phải là đối tác thường xuyên của Dương Trình, mà là một công ty nhỏ không có danh tiếng gì.
Mặc dù bảng báo giá so với công ty lớn có thấp hơn một ít, nhưng phí sử dụng nhân công cùng các chi phí khác lại cao đến mức thái quá.
Dựa theo toàn bộ công trình này tiếp tục kéo dài xuống, chắc chắn là lỗ vốn mà thôi.
Lúc ấy Hướng Nghiên cũng có truy vấn người phụ trách tài vụ bên công ty, đối phương lại ấp úng nói không ra nguyên nhân, tìm ra lý do cũng rất khó để người ta tin tưởng được.
Hướng Nghiên lại hỏi bên nhập vật tư công trình của tổng công ty, có phải đã phê chuẩn cho công ty chi nhánh thay đổi đơn vị nhập hàng rồi hay không.
Tổng công ty đáp không biết đến chuyện này.
Cuối cùng Hướng Nghiên lại hỏi bộ phận quản lý nhập vật tư của công ty chi nhánh, đối phương lại tỏ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, chỉ trích Hướng Nghiên ngồi lê đôi mách, tự mình an phận làm tốt việc mình đi là được.
Còn bóng gió nói với Hướng Nghiên công trình này được người đặc biệt phụ trách, không có chuyện gì thì đừng nên đi gây sự.
Trước khi chưa điều tra rõ được mọi chuyện, Hướng Nghiên tạm thời lựa chọn áp chế chuyện này xuống, sau đó thông qua nhân mạch trong tay mình, còn có một số quan hệ xã hội từ Vương Thiến Thiến, biết được người quản lý hạng mục này thật ra không phải là người trong công ty chi nhánh, mà là do chính cậu của Dương tổng trực tiếp đám phán ổn thỏa.
Hướng Nghiên cân nhắc mãi, việc này rõ ràng là cậu của Dương tổng ------ người phụ trách tài vụ bên công ty chi nhánh có vấn đề, vì thế nên chị mới không thể trực tiếp báo cáo với Dương Tổng, về công hay tư thì chị cũng nên báo cho Tiêu Dương biết trước.
Tiêu Dương chăm chú xem hết phần tài liệu trên tay mình, đúng thật là xuất hiện vấn đề, còn là một vấn đề không hề nhỏ, cô không cần đi thăm dò cũng biết vấn đề nằm trên người nào.
"Tại sao không sớm báo chuyện này cho em biết?" Đột nhiên Tiêu Dương lên tiếng, làm Hướng Nghiên nhảy dựng lên.
"Chị muốn điều tra rõ chuyện này rồi mới đi báo lại, ngay từ đầu cũng chỉ là phỏng đoán, sau khi kiểm tra đối chiếu sổ sách rồi mới chứng minh suy đoán của chị là đúng." Hướng Nghiên đáp đến hợp tình hợp lý.
"Chuyện này đúng thật là Dương tổng chưa biết?"
"Việc này tạm thời bị chị áp chế, người trong bộ phận chị sẽ không nói loạn, cái chính là không biết phía công ty kia......"
Tiêu Dương gật gật đầu, cô cũng không phải thật sự trách Hướng Nghiên không sớm thông báo cho mình biết, Hướng Nghiên có nhiều băn khoăn như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Cô khép tập văn kiện lại, chậm rãi tựa lưng vào ghế, mới nói với Hướng Nghiên: "Chuyện này chị đừng nên dính vào nữa, để em xử lý, chị trở về làm việc đi."
Hướng Nghiên do dự một chút, mới đứng lên đi về phía cửa.
Cuối cùng là Tiêu tổng có ý gì chứ?
Tiêu Dương nhìn thấy suy nghĩ của chị, nói thêm: "Người nghiêm túc như chị thế này, bây giờ càng ngày càng ít rồi,