Chuyển ngữ: An HiênBeta: Mạc Y PhiLúc Vũ Minh lên giường chỉ tùy tiện mặc quần áo ngủ, lúc này anh xoay người, nằm thành hình chữ đại (大) trước mặt Thư Tần.
Thư Tần đứng dậy ngồi cạnh cánh tay anh, cô đã sớm nhìn qua nửa người trên
của Vũ Minh, lồng ngực và phần lưng đều không có hình xăm, nhưng cô sợ
lần trước mình nhìn sót nên quyết định nhìn kỹ lại một lần từ đầu đến
cuối.
Cô cởi khuy áo ngủ của Vũ Minh ra, chăm chú nhìn trước ngực anh.
Đèn tỏa ánh sáng như gấm, chiếu sáng từng tấc da thịt của anh.
Vũ Minh gối hai tay ra sau đầu, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Qua hồi lâu Thư Tần vẫn không có phản ứng, anh không mở mắt, cười nói: "Em muốn kiểm tra bao lâu vậy?"
Thư Tần dùng sức lật người anh: "Anh cho em nhìn lưng đi."
Vũ Minh rất phối hợp quay người, ánh mắt Thư Tần chậm rãi lướt trên lưng
anh. Lúc đầu, tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên xương quai xanh đẹp đẽ nhô lên và cơ bắp trên người anh, phải thừa nhận người này có một vẻ
ngoài rất đẹp, cơ bắp đều hơn người, cả da ở lưng cũng không hề có tỳ
vết nào.
Tìm một lúc nhưng vẫn không thấy hình xăm, cô đưa tay xuống tìm trên eo Vũ
Minh, muốn nhìn thắt lưng anh, ngón tay của cô vừa đụng vào da Vũ Minh,
bắp thịt cả người anh đều căng cứng.
Anh cố ổn định hô hấp: "Không có ở đấy đâu."
Thư Tần: "?"
Vũ Minh quay người nhìn cô: "Nhất định muốn xem à?"
Thư Tần gật đầu.
Vũ Minh nằm ngửa ra, chỉ xuống bụng dưới ở bên phải của mình: "Ở đây."
Thư Tần hơi giật mình, lúc trước khi hai người thân mật không phải cô chưa
từng nhìn, đơn giản là vì lần đầu tiên thân mật nên quá thẹn thùng, cô
không dám nhìn chằm chằm vào anh nên trong ấn tượng của cô chỗ kia không có hình xăm.
Cô cởi đai quần của Vũ Minh ra, hơi kéo quần anh xuống dưới một chút, sau đó mượn ánh đèn quan sát cẩn thận.
Lần đầu tiên nhìn vẫn không thấy, lại nhìn một lần nữa mới phát hiện dấu
vết đó ở chỗ bụng phải, tên thường gọi là đường nhân ngư
(1), chỉ cần kéo quần xuống 2cm là nhìn thấy.
(1) Đường nhân ngư là hai cái đường hình tam giác từ hông kéo xuống dưới bộ phận sinh dục của đàn ông. Có một câu thành ngữ rất hay là: Nơi xinh
đẹp nhất của phụ nữ là “hang bươm bướm”, nét quyến rũ nhất của đàn ông
là “đường nhân ngư”.Sau khi cô vén tóc sang một bên tai thì cúi người đánh giá hình xăm kia, đó là hình một con chim ưng bình thường và khá phổ biến. Hình xăm đã trải
qua rất nhiều lần tẩy rửa, đường viền khá nhạt, chẳng trách mà không dễ
nhận ra.
"Tại sao anh lại xăm hình này?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.
Vẻ mặt Vũ Minh không tốt lắm: "Xăm chơi thôi."
Thư Tần không tiếp tục truy hỏi, nếu xăm ở những nơi dễ thấy khác, bố mẹ Vũ Minh sẽ nhanh chóng phát hiện anh có hình xăm, chỉ khi xăm ở nơi như
thế này mới đủ bí ẩn và kích thích.
Mà không biết vì sao, sau đó Vũ Minh lại coi nó là một dấu vết đáng sỉ nhục nên mới liên tục tẩy nó đi.
Thư Tần nhẹ nhàng xoa xoa làn da chỗ này của anh, động tác cực kỳ dịu dàng.
Vũ Minh nhắm mắt kiềm chế một lúc, nhưng hiển nhiên anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình, sắc mặt càng ngày càng kém.
Cuối cùng anh vội vã tóm lấy tay cô, miễn cưỡng nói: "Em nhìn đủ chưa?"
Thư Tần nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, áy náy rụt tay về rồi làm tổ bên cạnh anh: "Rồi ạ."
Vũ Minh yên tĩnh nằm một lúc, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô: "Em mệt không?"
Thư Tần chui vào lồng ngực của anh: "Hơi hơi ạ."
Anh quay người nằm đối diện với Thư Tần: "Ngủ đi, anh nhìn em ngủ."
Thư Tần hỏi: "Anh không ngủ à?"
Vũ Minh giúp cô vén tóc sang một bên: "Ngày mai anh phải sang khoa Khoa
học và giáo dục để sửa lại kế hoạch xuống nông thôn một lần nữa."
Thư Tần ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mới 11 giờ: "Vậy em cũng phải đọc sách."
Vũ Minh nở nụ cười: "Em đúng là đồ bám đuôi."
"Ai bảo thế? Em chuẩn bị thi thôi mà?"
Vũ Minh vươn người ngồi dậy, đưa sổ ghi chép cho Thư Tần, còn mình thì đặt máy tính lên đầu gối, dựa vào tường chỉnh sửa văn bản.
Thư Tần ngồi bên cạnh anh, có thể là bởi vì ở bên cạnh Vũ Minh nên hiệu
suất đêm nay rất cao, cô đọc một trang rồi lại một trang, mãi đến khi
đọc được một nửa cuốn sổ mới thấy buồn ngủ.
Cô không nỡ nằm xuống, yên lặng tính toán trong lòng, đã đọc gần đủ ghi
chép về khoa Lồng ngực với khoa Sản rồi, sau đó củng cố lại lần nữa dựa
theo nội dung cơ sở của giáo trình Miller's Anesthesia là được, có điều
không biết phạm vi thi lý thuyết lần thứ hai là gì thôi.
Nghĩ như thế, cô ôm cuốn sổ kia gục trên vai anh, Vũ Minh xoay mặt nhìn cô,
để sổ ghi chép lên đầu giường rồi nhẹ nhàng giúp cô nằm thẳng xuống.
Thư Tần vừa nằm xuống gối liền lẩm bẩm vài tiếng, sau đó kéo góc chăn, muốn lăn sang một bên.
Vũ Minh sợ cô lăn xuống chân giường nên vội kéo cô trở về.
"Dáng ngủ xấu thật." Anh quan sát Thư Tần một lúc, lại gần hôn lên cổ cô, thấp giọng phê bình.
Hiển nhiên Thư Tần ngủ rất say, không hề nhúc nhích.
Lúc này Vũ Minh mới vươn người ngồi dậy, mở máy tính ra tiếp tục công việc.
Thư Tần cảm giác không biết mình đã ngủ bao lâu, hình như nửa đêm nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Vũ Minh
đang nghe điện thoại, nhưng bởi vì giọng anh quá nhỏ, cô chỉ nghe được
ba chữ giáo sư Tào thôi.
Đã muộn thế này rồi ai còn gọi điện thoại nhỉ? Cô thực sự quá mệt, lại trở mình ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại đã hơn 6 giờ, trong phòng có ánh sáng mờ mờ.
Trời đã sáng nhưng vẫn chưa sáng rõ.
Thư Tần quay đầu nhìn người bên cạnh, nửa bên mặt Vũ Minh vùi trong gối, anh vẫn đang ngủ say.
Cô nhớ tới cuộc điện thoại đêm qua, cảm thấy nỗi băn khoăn đầy bụng, cô lặng lẽ xuống giường, đến phòng tắm rửa mặt.
Lúc đi ra đã thấy Vũ Minh dậy rồi, anh đi tới phòng tắm, đứng sau lưng Thư Tần lên tiếng: "Sao không gọi anh?"
"Muốn để anh ngủ thêm một lúc nữa mà." Thư Tần nghe giọng nói khàn khàn của
anh, không biết là do mệt hay bị cảm, cô quay đầu nhìn anh, khẽ hỏi:
"Anh bị cảm à?"
Vũ Minh thử cảm nhận một lúc: "Không phải, anh nghe điện thoại lúc nửa đêm nên đi ngủ hơn muộn."
"Chuyện khóa tập huấn ạ?"
Tâm trạng Vũ Minh hơi chán nản: "Chủ nhiệm Ngô khoa Khoa học và giáo dục gọi điện cho anh, chuyện hạng mục ấy mà."
Thư Tần nói: "Xảy ra vấn đề gì à anh?"
Vũ Minh nhìn ra sự lo lắng của cô, anh khẽ cười: "Không có chuyện gì, về
kế hoạch móc nối xuống nông thôn, bọn họ hi vọng bên chúng ta có thể cử
một bác sĩ đủ tư cách đến bệnh viện thí điểm để hướng dẫn, vẫn còn đang
trong quá trình liên lạc."
Anh quay đầu nhìn cô: "Đừng đứng đờ ra thế, bị muộn rồi đấy."
Thư Tần chỉ đành đi thay quần áo.
Thu dọn xong rồi ra ngoài, vẫn còn đang trên đường đi mà các phòng ban đã
lục tục gọi điện thoại cho Vũ Minh, hội chẩn, sắp xếp ca phẫu thuật cấp
cứu tạm thời, xin điều chỉnh thứ tự ngày phẫu thuật...
Đoạn đường ngắn ngủi mười phút mà anh đã nghe bốn, năm cuộc điện thoại.
Lúc đi qua quán ăn, Vũ Minh dừng lại, vừa nghe điện thoại vừa mua bữa sáng cho Thư Tần.
Sữa đậu nành quá nhiều, Thư Tần vừa uống vài ngụm liền đưa cho Vũ Minh, sợ
quấy rầy anh gọi điện thoại nên nhỏ giọng nói: "Anh uống đi."
Vũ Minh không nói gì liền uống nốt chỗ còn lại, Thư Tần lấy giấy ăn ra, mỉm cười chớp mắt lau miệng cho anh.
Lúc đến bệnh viện vẫn còn sớm, hai người một trước một sau kéo dài khoảng
cách. Không ít cán bộ bệnh viện đến chào hỏi Vũ Minh, Thư Tần không muốn bị người ta nhận ra điều gì đó nên định đi một thang máy khác.
Trong khoa có rất ít sinh viên, phần lớn đồng nghiệp còn chưa tới, Thư Tần
đến phòng thay đồ thay quần áo, lúc đi ra chủ nhiệm La đã tới.
Vấn đề quan trọng lần này vẫn là khóa tập huấn gây mê tim.
Chủ nhiệm La nói hiện nay các bước chuẩn bị đã gần như tiến hành đâu vào
đấy, năng lực của Vũ Minh và giáo sư Tào rõ như ban ngày, bất kể là sinh viên hôm qua đến hội trường giúp đỡ hay những người ở lại phòng mổ tăng ca, chủ nhiệm La đều tuyên dương như nhau.
Vừa mới giao ban xong, Vũ Minh liền đi ra ngoài, không biết là đến ủy ban Sức khỏe hay khoa Khoa học và Giáo dục nữa.
Buổi sáng Thư Tần làm gây mê khoa Sản ở phòng phẫu thuật số 24, nhớ tới hạng mục của Vũ Minh, nhất thời cô khá lo lắng.
Bận bịu đến buổi trưa, Thư Tần đang định đi ăn cơm thì giáo sư Ngô đến tìm
cô: "Tài liệu và đĩa CD khoa đặt in cho khóa tập huấn đến rồi, các em
xuống dưới tầng giúp đỡ đi."
Thư Tần đi xuống tầng,
khi ngang qua hàng lang thì vừa đúng lúc nhìn thấy
chủ nhiệm Ngô khoa Khoa học và giáo dục đi đến, ngoài ra còn có mấy
người của bộ Y Tế nữa.
Thịnh Nhất Nam đang phân phát đồ vật bên trong phòng làm việc của bác sĩ, cô
ấy ngẩng đầu nhìn Thư Tần: "Thư Tần, mau tới đây đi."
Cô vừa định đi vào thì Vũ Minh bước ra từ văn phòng chủ nhiệm, nhìn thấy
cô trên hành lang thì lại gần đưa cho cô sổ ghi chép và chìa khóa: "Bỏ
vào tủ rồi khóa hộ anh."
Thư Tần nhận lấy, nhìn ra phía sau Vũ Minh, cửa phòng chủ nhiệm mở rộng,
không biết người ở bên trong đang bàn bạc chuyện gì mà giọng nói của phó chủ nhiệm Chương rất to.
Thư Tần gật đầu đáp: "Vâng." Chờ Vũ Minh quay vào, cô đến phòng làm việc
của bác sĩ, mở tủ của Vũ Minh ra, vừa định đặt sổ ghi chép vào thì nhìn
thấy bên trong có một hộp điện thoại di động mới tinh.
Cô cầm hộp điện thoại lên, tem bên ngoài vẫn chưa bị bóc đi, bên cạnh còn có hóa đơn, thời gian đúng là ngày hôm nay.
Gần đây pin điện thoại di động của cô có vấn đề, chẳng lẽ buổi sáng Vũ Minh ra ngoài làm việc rồi thuận tiện mua luôn?
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, bởi vì không xác định được liệu đây có phải mua cho cô không nên vẫn để lại hộp điện thoại vào chỗ cũ.
Bên kia đám Ngô Mặc đã gọi mấy lần: "Thư Tần, mau tới hỗ trợ đi."
Thư Tần khóa tủ rồi chạy tới.
Giáo sư Ngô yêu cầu các sinh viên xếp thành một hàng và sắp xếp nhiệm vụ:
"Tài liệu và đĩa CD đều đang chất đống ở văn phòng chủ nhiệm, khóa tập
huấn sẽ phát cho mỗi học viên đã đăng kí một túi gồm tài liệu và đĩa CD, các em chuyển đồ ra ngoài, sau đó phân loại vào từng túi một nhé, trong mỗi túi có hai đồ vật đấy, nhớ đừng để sai."
Mọi người vội vàng đáp rồi đi theo sau giáo sư Ngô vào văn phòng chủ nhiệm.
Cửa mở, người ở bên trong cũng không ít, Thư Tần quét mắt nhìn lướt qua,
phần lớn cô đều biết, còn lại có mấy người trung niên khá lạ mặt, cô
đoán họ ở những ngành khác của trường học.
Đồ để ở trong phòng tài liệu, cô đi vào mang một đống đồ ra, chợt nghe
thấy phó chủ nhiệm Chương nói: "Kế hoạch hợp tác Trung - Mỹ “Những cơn
đau trong ung thư” của Vũ Minh đã tiến hành đến giai đoạn này rồi, nếu
cứ đứt gánh giữa đường như vậy thì thực sự khá đáng tiếc. Nếu cấp trên
đưa ra yêu cầu cử giáo sư có thâm niên đến đơn vị thí điểm đóng quân ba
tháng thì chúng ta hoàn toàn có thể chọn ra một ứng cử viên phù hợp từ
những giáo sư có thành tích trong lĩnh vực nghiên cứu những cơn đau
trong ung thư, ví dụ như giáo sư Tào Văn Thu chẳng hạn, ông ấy đã nghiên cứu lĩnh vực này nhiều năm rồi, năng lực nghiệp vụ cũng khá tốt, tuổi
tác và chức danh rất thích hợp."
Ông ta mỉm cười nhìn về phía chủ nhiệm La: "Chủ nhiệm La, năm đó chúng ta
đều từng đi đến đơn vị thí điểm, muốn dẫn dắt cơ sở đơn vị thành lập một khoa hoàn toàn mới thì không hề dễ dàng, đòi hỏi năng lực nghiệp vụ
cũng như năng lực quản lí, càng cần có tinh thần chịu khó chịu khổ. So
với chúng ta khi đó, hiện tại giáo sư Tào đã thuần thục hơn nhiều về mọi mặt, cho giáo sư Tào tự mình đi thí điểm sẽ khắc phục được các loại khó khăn để thí điểm thành công."
Thư Tần nghe xong thì thầm nhíu mày, giáo sư Tào đã tham gia ứng tuyển vị
trí phó chủ nhiệm, nếu bây giờ bị điều đi đóng quân ở đơn vị thí điểm
thì đương nhiên sẽ không thể cạnh tranh các hạng mục diễn thuyết trong
hệ thống Tế Nhân.
Giống như bố của Cố Phi Vũ đã từng nói, hoạt động ngầm của phó chủ nhiệm
Chương đã có tác dụng, mặc dù ông ta không thể nào làm dao động phương
diện quyết sách nhân sự nhưng có thể động tay từ những phương diện khác.
Xem ra phó chủ nhiệm Chương biết giáo sư Tào muốn tham gia ứng tuyển vị trí phó chủ nhiệm năm nay nên đầu tiên muốn tập trung lực lượng đối phó
giáo sư Tào.
Thư Tần ngước mắt nhìn về phía Vũ Minh, tay anh để trong túi quần, mặt không hề có cảm xúc đứng trước bàn.
Chủ nhiệm La cười nói: "Giáo sư Tào có năng lực xuất chúng, nhưng khoa
chúng ta cũng không thiếu nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu những cơn
đau trong ung thư, coi như muốn điều người đến đơn vị thí điểm thì cũng
chưa chắc phải là giáo sư Tào."
Phó chủ nhiệm Chương nói: "Hay là Vũ Minh nhỉ? Tôi không hề nghi ngờ năng
lực của em ấy, tuy nhiên em ấy còn quá trẻ tuổi, huống chi chức danh
cũng không phù hợp, đúng rồi, Vũ Minh, không phải lần này em là quán
quân của cuộc thi Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị sao, chắc sắp sửa ra nước
ngoài học tập rồi nhỉ, bây giờ xuống nông thôn trợ giúp có vẻ không
thích hợp lắm."
Thư Tần yên lặng đi theo đám người, hiển nhiên phó chủ nhiệm Chương cho
rằng chủ nhiệm La sẽ không cho Vũ Minh đi nên mới nói như vậy.
Kéo Vũ Minh vào, chẳng qua vẫn muốn nhằm vào giáo sư Tào.
Chủ nhiệm Ngô khoa Khoa học và giáo dục nhìn đôi bên, sau đó ngồi thẳng
người, mỉm cười nói: "Còn có một biện pháp khác, chính là dự án hợp tác
Trung - Mỹ lần này chỉ giới hạn ở bốn cơ sở trực thuộc hệ thống Tế Nhân
thôi, còn hạng mục móc nối xuống nông thôn thì sẽ lùi lại hai năm, chờ
điều kiện ở các bệnh viện cơ sở đã ổn định rồi thì sẽ tiếp tục xem xét
đến việc móc nối. Vũ Minh, hình như lần trước thầy cũng đã nói với em về đề nghị này rồi."
Vũ Minh gật đầu: "Chủ nhiệm Ngô, chắc là thầy cũng biết, từ lúc vào bệnh
viện em đã bắt đầu nghiên cứu hạng mục này rồi, những số liệu và bảng
biểu trong này có ý nghĩa như thế nào, chắc thầy đều biết rõ."
Phó chủ nhiệm Chương như nghĩ đến điều gì đó, ngón tay gõ lên tay vịn của sofa, sắc mặt hơi biến đổi, có vẻ không tốt lắm.
Lâm Cảnh Dương nhìn Vũ Minh, biểu cảm trên mặt khá phức tạp.
Chủ nhiệm Ngô cầm lấy chồng tài liệu, nói: "Đương nhiên là thầy biết những bảng đánh giá."
Vũ Minh nói: "Không đúng, đây là những "cơn đau", cơn đau ung thư giai đoạn cuối."
Từng câu từng chữ kết hợp với giọng điệu mạnh mẽ khiến văn phòng rơi vào yên tĩnh.
Chân Thư Tần như dính xuống mặt đất, không thể nào di chuyển được.
Lâm Cảnh Dương thấy mấy sinh viên đứng trước cửa thì khẽ mỉm cười đi tới đóng cửa lại.
Thư Tần đi mấy bước, từ cửa phòng đóng chặt có thể nghe được giọng nói không cao không thấp của anh.
Không biết anh đã nói gì, chủ nhiệm La quát lên: "Vũ Minh!"
Chủ nhiệm Ngô khoa Khoa học và giáo dục kinh ngạc cao giọng: "Vũ Minh, em
quá kích động rồi, nếu như lúc này xuống nông thôn thì giải quán quân
Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị em vừa đạt được phải làm sao? Không, thầy tuyệt
đối không đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s