Chuyển ngữ: An HiênBeta: Mạc Y PhiTuy rằng Thư Tần không nghe rõ Vũ Minh nói gì nhưng từ phản ứng của chủ
nhiệm La và giáo sư Ngô khoa Khoa học và giáo dục thì không khó đoán ra
anh đã đưa ra quyết định gì.
Lòng cô lập tức trở nên rối bời, cuộc đấu tranh nhân sự ngầm ở khoa đã diễn
ra từ lâu, bây giờ sắp đi vào giai đoạn căng thẳng nhất rồi.
Hạng mục của Vũ Minh không phải là đề tài nghiên cứu khoa học bình thường mà là đề tài đã giành được giải quốc gia của khoa nửa đầu năm nay, nó liên quan đến ngân sách nghiên cứu khoa học, nhất định phải giám sát từng
chút một.
Phó chủ nhiệm Chương là kẻ lão luyện trong chuyện đấu tranh, hoặc là không
làm gì, nhưng một khi ra tay sẽ nhằm ngay vào trung tâm sức mạnh của
phái "La".
Trải qua nhiều lần “nỗ lực”, phó chủ nhiệm Chương đã đợi được kết quả như
bây giờ, ông ta đánh vào hạng mục của Vũ Minh, cũng đang nhằm tới giáo
sư Tào. Muốn móc nối xuống nông thôn, trước tiên sẽ phải cử người đến
thí điểm ở bệnh viện cơ sở, ứng cử viên thích hợp có mấy người, chỉ cần
hơi thúc đẩy một chút là có thể rơi xuống đầu giáo sư Tào hoặc giáo sư
Ngô.
Hoặc là thẳng tay từ bỏ việc móc nối xuống nông thôn, nhưng điều này hiển
nhiên đi ngược lại với mong muốn ban đầu khi tiến hành mở rộng kĩ thuật
mới này, tập trung nhiều sức lực như vậy rồi nhưng số lượng người có thể được tiến hành điều trị lại có hạn, về lâu dài khi sử dụng lâm sàng
trong tương lai, hiển nhiên đề tài này sẽ mất rất nhiều giá trị.
Nhưng mà điều khiến phó chủ nhiệm Chương không ngờ tới chính là Vũ Minh thà
từ bỏ một suất Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị cũng không chịu nhượng bộ chút
nào.
Tay chân Thư Tần trở nên lạnh lẽo. Nơi này không phải là tháp ngà, nó là
một xã hội chân thực, một khi lý tưởng xảy ra xung đột với lợi ích thì
đương nhiên sẽ hoàn toàn thay đổi.
Phòng làm việc của bác sĩ có người gọi cô, Thư Tần cố dằn lòng rồi sang bên cạnh hỗ trợ.
Hiển nhiên các bạn học đều nghe được những chuyện vừa rồi, ai ai cũng khá
giật mình, khẽ bàn luận: "Hôm trước mới nghe nói giáo sư Tào và giáo sư
Ngô đều muốn tham gia lần lựa chọn phó chủ nhiệm này, hóa ra là sự
thật."
"Sao tớ có cảm giác sóng gió sắp nổi lên nhỉ, có phải khoa Lâm sàng sắp có biến động lớn không?"
"Nếu như trưởng khoa Vũ xuống nông thôn thì chuyện ra nước ngoài phải làm sao bây giờ, cứ bỏ lỡ như vậy sao?"
"..."
"Việc này rất bình thường, cậu từng nghe câu nói "Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ"
(1) chưa?"
(1) Cây cỏ mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ: Ý chỉ những người tài năng hoặc xuất chúng rất dễ bị ghen ghét và chỉ trích.Giáo sư Ngô bước vào, nghe được nửa câu liền ho khan một tiếng.
Không còn ai dám nói chuyện nữa.
Thư Tần nỗ lực để bản thân tập trung vào việc phân loại đồ vật nhưng tâm tư cô không lúc nào yên được.
Chuyện đến nước này cô cũng đã có dự cảm từ sớm, Vũ Minh cố chấp với hạng mục
Những cơn đau trong ung thư như thế không chỉ vì theo đuổi nghiệp vụ, mà còn có nguyên nhân khác khiến anh không thể không làm như vậy.
Chỉ nhìn chuyện xảy ra hơn một tháng qua, từ việc bộc lộ tài năng ở buổi
giảng dạy chuyên đề trong cuộc họp hàng năm, rồi thuận lợi bàn bạc xong
xuôi việc hợp tác Trung - Mỹ, lại đến nỗ lực móc nối kỹ thuật mới xuống
nông thôn, mỗi một bước anh đi đều đã được chuẩn bị hết sức kĩ lưỡng.
Chuẩn bị lâu như vậy, tất cả chỉ vì thời khắc này.
Đừng nói hai năm, hiển nhiên một ngày anh cũng không đợi được.
Có lẽ cô nên ủng hộ quyết định của Vũ Minh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cuộc
thi Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị cạnh tranh rất kịch liệt thì cô không thể
nào bình thản chấp nhận kết quả này.
Căn cứ vào quy củ bao năm qua của Tế Nhân, nếu Vũ Minh không đi được, Lâm
Cảnh Dương sẽ thuận lợi thế chân vào vị trí của Vũ Minh.
Đám sinh viên tay chân nhanh nhẹn, đồ vật nhanh chóng được phân loại xong,
giáo sư Ngô kiểm kê xong thì cho mọi người trở lại phòng phẫu thuật.
Thư Tần mang theo tâm trạng nặng nề lên tầng, đến trước cửa phòng giải phẫu, cô điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới đi vào.
Một ca sinh mổ khẩn cấp được nghi là "Suy thai"
(2) do phòng sinh chuyển đến, bác sĩ phụ trách giường bệnh là Chu Văn, tim
thai của thai nhi không tốt, bác sĩ đang khử trùng phần lưng cho sản
phụ.
(2) Suy thai: hiện tượng thai nhi có dấu hiệu thiếu oxy trong tử cung, gây nguy hiểm cho sức khỏe và tính mạng của thai nhi.Thư Tần nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc kệ có nhiều tình huống gay go xảy ra
như thế nào, mỗi người đều phải tự ý thức được vị trí của bản thân, cô
quay đầu chào hỏi Chu Văn, dùng tốc độ nhanh nhất giúp đỡ cấp trên làm
các bước chuẩn bị.
Sau khi thuận lợi hoàn thành ca phẫu thuật, vì phải vội sang phòng sinh nên Chu Văn vừa xuống bàn mổ liền cởi quần áo.
Thư Tần yên lặng chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo.
Chu Văn đã đi ra khỏi phòng phẫu thuật, đột nhiên quay lại kéo Thư Tần sang một bên, thấp giọng hỏi: "Hạng mục của Vũ Minh làm sao vậy, xảy ra
chuyện gì à?"
Thư Tần đã tiếp xúc với Chu Văn được một thời gian kha khá, biết rằng mỗi
khi cô ấy sốt ruột thì hai hàng lông mày sẽ dựng thẳng lên.
Cấp trên và hộ lý trong phòng nghe thấy đều nhìn sang bên này, Thư Tần ngó
xung quanh, hiện tại
hiển nhiên không phải lúc để nói chuyện này, Chu
Văn cũng lập tức nhận ra, cô ấy không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng
phẫu thuật.
Đã một ngày rồi Thư Tần không thấy Vũ Minh, nhưng lúc tan làm, đột nhiên Vương Nam tới tìm cô.
Trong tay anh ta còn ôm một tập tài liệu khác, thay quần áo vô trùng vào
phòng 24 tìm Thư Tần: "Sư huynh bảo anh đến lấy chìa khóa tủ của anh
ấy."
Thư Tần lấy điện thoại di động ra, Vũ Minh có gửi tin nhắn cho cô:
"Đưa chìa khóa cho Vương Nam."Thư Tần lấy chìa khóa trong túi quần ra đưa cho Vương Nam, khẽ hỏi: "Vương sư huynh, Vũ Minh đang ở dưới tầng ạ?"
"Không, bọn họ sang khoa Khoa học và giáo dục rồi."
Xem ra cả ngày hôm nay sẽ không gặp được anh rồi, Thư Tần trở lại phòng
phẫu thuật. Bất kể là việc chọn lựa cán bộ bậc trung hay nộp tài liệu về bối cảnh của những người tham gia Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị để chuẩn bị
ra nước ngoài thì đều không còn nhiều ngày nữa.
Trước đó, rốt cuộc ai phải xuống nông thôn để móc nối hạng mục sẽ được quyết định trong vài ngày tới.
Thư Tần bận bịu giao ban rồi tìm hiểu bệnh nhân ngày mai, khi trở về cô đi
ngang qua hành lang, văn phòng chủ nhiệm khóa cửa, phòng làm việc của
bác sĩ cũng không có người nói chuyện, ngay cả phòng uống nước cũng yên
tĩnh hơn thường ngày.
Cô đeo balo đi đến phòng Điều trị đau, mãi đến tận khi cẩn thận thu xong
bản mẫu cuối cùng cũng không đợi được điện thoại của Vũ Minh.
Trở lại kí túc xá, Thịnh Nhất Nam ôm máy tính, vừa thấy Thư Tần liền nói:
"Mau đến xem video đi, hệ thống ngoại khoa cuối cùng quyết định chọn sư
huynh Lâm Cảnh Dương, khoa nội thì vẫn là Thích Mạn rồi. Tớ nói này,
Thích Mạn quả thật rất sôi nổi, vừa nãy gặp trong thang máy, cô ta và
giáo viên hướng dẫn đều ở đó, giáo viên hướng dẫn đã giao nhiệm vụ cho
cô ta, cả hạng mục Bệnh tiểu đường xuống nông thôn cũng để cho cô ta
làm."
Thư Tần thờ ơ ừ một tiếng, dùng bông thấm nước sát trùng lau điện thoại di động rồi vào bên trong rửa tay.
Thịnh Nhất Nam nhìn trang web: "Kì lạ nhỉ, không phải những năm qua khoa Lâm
sàng của Tế Nhân chỉ có một vị trí phó chủ nhiệm thôi sao, tại sao lần
này nhiều giáo sư ứng tuyển phó chủ nhiệm khoa Lâm sàng thế nhỉ? Theo tớ thì năng lực của giáo sư Tào khá đỉnh, các mối quan hệ của giáo sư Ngô
lại tốt, hai người đều ứng tuyển, cũng không biết cuối cùng ai thắng
đây. Có điều nếu như giáo sư Tào phải xuống nông thôn thì chắc chỉ có
thể là giáo sư Ngô thôi."
Thư Tần bước ra khỏi phòng vệ sinh, cầm điện thoại lên nhìn, Vũ Minh vẫn không gọi điện.
Cô ngồi vào trước bàn, mở tài liệu giảng dạy ra.
Thịnh Nhất Nam nhận ra tâm trang Thư Tần không tốt, cô ấy ngượng ngùng nói:
"Mấy ngày nữa là đến Trung thu rồi, vừa nãy mấy sinh viên nữ cùng tầng
chúng ta nói sẽ đến quán ăn nhỏ đằng sau bệnh viện ăn uống, lúc ấy bọn
mình cùng đi đi, cậu muốn ăn gì, tớ mời."
"Được, nhưng nhà cậu ở gần đây mà Trung thu không về nhà à?"
Thư Tần nhớ lần trước giáo sư Hoàng nói sinh nhật Chu Văn vào Trung thu, sau đó không lâu chính là sinh nhật của Vũ Minh.
Nếu như Vũ Minh xuống nông thôn, chẳng phải anh lại phải trải qua sinh nhật năm nay một mình sao?
Đang ngẩn người thì điện thoại vang lên, là Vũ Minh.
Thư Tần vội vàng nghe máy.
Vũ Minh: "Em về kí túc xá rồi à?"
"Anh hết bận rồi ạ?"
"Anh ở dưới tầng."
Thư Tần ngồi bật dậy: "Em xuống ngay đây."
Cô chạy xuống dưới tầng, trước cửa kí túc xá có một người đang đứng.
Thư Tần nhìn dáng người đứng thẳng như cây tùng của anh, nỗi lo lắng và bất an chồng chất cả ngày cuối cùng cũng biến mất vào giờ khắc này.
Cô bước xuống bậc thang, chạy tới phía anh, chờ Thư Tần đến bên cạnh, Vũ
Minh đưa cho cô một thứ, khẽ cười: "Cho em, đổi cái điện thoại cũ kia
của em đi."
Thư Tần cúi đầu nhìn, là điện thoại mới mà cô thấy trong tủ của Vũ Minh hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s