Hả? Chết rồi! A Phượng gặp nguy hiểm.
Tiểu Ái lúc này bị tiếng đám trẻ làm ồn mà tỉnh dậy, kịp thời thấy cảnh đó.
Lão sư ngáy ngủ rồi, giờ mình nên lao xuống dưới cứu A Phượng chứ? Phía dưới nước chảy siết quá, sợ là đến mạng còn giữ không được.
Khoan đã mùi này.
Tiểu Ái liền vội chạy đi một hướng khác sủa toáng lên.
Tiểu Vô Danh bị dòng nước mạnh kéo đi va hết chỗ này đến chỗ khác.
Cuối cùng bị một tảng đá lớn dưới hạ nguồn chặn lại mới không trôi đi tiếp.
Quần áo không còn chỉnh tề, mặt hoàn toàn áp vào tảng đá lưng lộ ra ngoài.
Cô lúc này vẫn tỉnh táo nhưng lại không có động tĩnh gì, toàn thân tê liệt mà nằm yên.
" Nói đúng rồi đáng sợ quá, tóc nó hóa trắng rồi kìa.
Trên lưng còn có vết đỏ kì quái nữa!" - Đám trẻ kia nhìn thấy có chút hoảng sợ nói.
" Chuyện gì vậy chứ?" - Mấy đứa lớn lớn một chút còn bàng hoàng hơn.
" Phượng Yêu Ấn Kí!" - Một đứa trong đám nói.
Sau câu nói này ai nấy đều xanh mặt.
Tương truyền từ lâu, long phượng chính là hai thần vật đại diện cho sự cao quý và hưng thịnh.
Rồng thích tiêu dao tự tại, sớm đã phi thăng về cõi trời.
Phượng thì tính tình thẳng thắn nóng nảy không nể nang ai, đi gây sự khắp nơi.
Sau này khi phượng về trời đã để phần sân của mình lại, đó chính là phượng yêu.
Phượng yêu về sau được tiên nhân tiêu diệt nhưng oán niệm vẫn còn lưu lại nhân gian.
Nếu như phượng thiên hoa khai xác định mệnh thiên tử thì phượng yêu hoa chính là xác định người đặt dấu chấm hết cho một triều đại, đem tới chết chóc.
Và người đó sẽ có một ấn ký trên người.
" Gâu gâu gâu " - Tiểu Ái cuối cùng cũng chạy về sủa thật to rồi tiến đến chỗ Tiểu Vô Danh, đứng trên bờ mà sủa.
" Gia chủ, phu nhân!" - Đám trẻ nhìn thấy người liền lễ phép chào.
" Thất Nhi! Thất Nhi!" - Nhan Linh Lung vội chạy lại, không ngại lễ tiết lao xuống nước ôm Tiểu Vô Danh lên.
Còn cô thì vô lực, để phu nhân muốn làm gì thì làm, gương mặt chỉ còn lại đầy sự thất thần và tuyệt vọng.
Tiếng động lớn gần bên tai làm do lão sư tỉnh giấc.
Vừa nhìn thấy song chủ gia liền lập tức líu quýu không rõ tình hình mà lo sợ.
" Gia chủ, phu nhân!"
" Ông dạy trẻ kiểu gì vậy hả? Có phải hôm nay ta không về có khi con bé đã chết rồi không?" - Hạ Minh Sơn tức giận quát.
" Lão nô thất trách, mong gia chủ tha tội!" - Lão sư hoảng hồn cầu xin.
" Gâu...gâu..gâu...( Phu nhân, là bọn người kia hại đó!)" - Tiểu Ái không nể nang sủa lên mấy tiếng.
Nhan Linh Lung nghe được chỉ đưa ánh mắt căm phẫn, sắc lạnh như muốn giết người nhìn chúng.
" Phu nhân! Vô Danh nó là Phượng Yêu, chuyên mang lại điềm gỡ.
Người buông nó ra đi!" - Có mấy đứa trẻ không hiểu chuyện nói lớn.
" Ai nói đó?...!Ta nói ai nói với các ngươi những lời đó!" - Nhan Linh Lung tức giận gằn từng chữ một nói.
" Phụ mẫu ạ!" - Đám trẻ sợ hãi nói.
" Ta ...không phải..
phượng yêu." - Tiểu Vô Danh chỉ có thể yếu ớt thốt lên mấy chữ.
" Vô Danh! Ta đã sớm nói rồi, A Thất là con cháu Hạ gia.
Cớ nào vô danh.
Hạ gia thật vô phúc khi dưỡng ra một đám phế phẩm các ngươi.
Con bé