Author: ThatNghiep
Takemichi trợn mắt nhìn Hanma lao đến, cậu vội lùi về sau đưa hai tay chắn trước mặt.
Nhưng Hanma còn cách Takemichi mười bước đã bị một cú đá như xé tan cơn mưa làm cho văng ra sau ba mét.
Takemichi ở phía xa không biết rõ chuyện gì, chỉ có Hanma thấy được đôi mắt của kẻ tung ra cú đá kia, ánh mắt như nói lên hắn sẽ giết người nếu Hanma dám chạm đến người phía sau. Cả người Hanma sục sôi trong niềm vui sướng, hắn tự hỏi nếu đánh thằng nhóc tóc vàng thì cái kẻ gọi là Mikey vô địch kia sẽ biểu cảm thế nào nhỉ?
Có điều khi Hanma định thần lại, thằng nhóc tóc vàng kia đã biến mất rồi.
Đám đông hỗn chiến trong màn mưa, rất khó để tìm người cần tìm. Một đám người bất chấp người hay chó, chỉ cần mặc áo khác màu liền đánh, may mắn là Takemichi không mặc bang phục Touman nên có thể trà trộn giữa đám đông, tìm đến vị trí trong ký ức.
Một tên Moebius đánh một người thuộc Touman văng lên người Takemichi. Cậu vội đỡ người đó nhưng một tên Moebius khác thấy cậu đỡ người của Touman liền muốn đánh cả cậu. Takemichi giật mình, cậu giơ tay đỡ một cái, tức tốc muốn bỏ chạy.
Cậu còn phải dành sức lực cho việc sau, không thể hoang phí thể lực vào cái đám hỗn chiến này được.
Nhưng tên kia thấy Takemichi đỡ được cú đánh liền nổi giận, nhất quyết như chó điên đuổi theo cậu. Takemichi hoảng lên, trước mắt thấy Baji đang đấm một tên Moebius vỡ đầu chảy máu, như người chết đuối tìm thấy phao cứu hộ, cậu tức tốc trốn sau lưng Baji vừa gào lên:
"Cứu!!!!"
Baji hơi giật mình nhưng phản ứng nhanh đến bất ngờ, lập tức cúi người tóm cổ Takemichi kéo mạnh xuống đất tránh cú đấm của đối thủ, dùng tốc độ cực nhanh tung một cú đá tương tự như Mikey khiến tên chó điên kia gục ngay tại chỗ. Takemichi lồm cồm bò dậy, Baji đã quay sang đấm ba, bốn tên khác, hắn nhíu mày:
"Mày vào đây làm gì? Cút ra ngoài đi."
Takemichi vội gật đầu, liên tục nói cảm ơn rồi chạy biến đi, nhưng không phải hướng ra ngoài mà càng lủi sâu vào trung tâm hỗn chiến.
Trán Baji nổi gân, thầm mắng mẹ kiếp một tiếng đuổi theo.
Takemichi nhìn thấy Draken gục trên mặt đất, trái tim như vọt lên họng. Cậu lao đến chỗ Draken gào lên:
"Draken!!!!"
Cậu bị tên chó điên kia làm mất thời gian, vẫn đến trễ một bước. Takemichi đấm mạnh lên mặt đất, vừa cõng Draken lên lưng vừa mắng:
"Mẹ kiếp!"
Mikey ở phía xa đã nhận ra, hắn điên cuồng đánh đám Moebius vây quanh mình nhưng Hanma như con đỉa bám dính không tha, hoàn toàn không định để hắn rời khỏi hỗn chiến. Thấy Draken chảy máu ướt đẫm áo, trái tim hắn như ngừng đập, Mikey gào lên:
"Draken nhờ mày, Takemitchy!!!!"
Takemichi cõng Draken nhưng tốc độ nhanh hơn quá khứ trước đây, thế mà vẫn có những điểm khác biệt quá khứ. Lúc trước cõng Draken rời đi an toàn rồi mới gặp đám Kiyomasa, vậy mà lúc này mấy tên khốn Moebius cứ lao đến chỗ cậu.
Takemichi trừng mắt với bọn chúng, gầm lên:
"Cút đi!"
Draken hộc một ngụm máu, hắn thì thào:
"Thả tao xuống."
Nước mưa chảy vào mắt, hai mắt Takemichi đỏ lên, cậu nghiến răng:
"Có chết tao cũng không thả. Lần này tao tuyệt đối sẽ không buông tay bất cứ ai. Đây đã là lần cuối cùng rồi."
Draken tự hỏi lần cuối cùng nghĩa là sao, mấy tên Moebius đến gần đã bị ai đó nắm tóc kéo ngược về sau, đấm đến chảy máu mũi đầy mặt ngất đi. Draken mỉm cười nhẹ nhõm:
"Baji."
Baji nhíu mày, thấy Draken chảy máu ướt áo, cả khoé miệng cũng đầy máu, biết tình huống gấp rút liền ra lệnh:
"Mày cõng Draken, tao đánh đám kia."
Takemichi gật đầu, dùng hết sức lực và sự cố gắng một tháng chăm chỉ tập luyện vác balo chạy quanh khu nhà, cõng Draken đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Draken nhận ra người con koala tóc vàng này nhỏ xíu, bây giờ cõng một người lớn hơn nhiều lại không cảm giác quá sức, tốc độ nhanh đến mức ngạc nhiên.
Con koala này giấu nghề sao?
Có Baji mở đường máu, Takemichi nhanh chóng cõng Draken thoát khỏi hỗn chiến. Baji chặn trước cửa ra đường chính, bất cứ tên Moebius nào muốn vượt qua đều bị hắn đánh bay.
"Mày đưa Draken đến bệnh viện."
Takemichi đương nhiên không cần chờ Baji ra lệnh, cậu vừa đi vừa nói lớn:
"Cảm ơn mày!"
Vai Baji hơi cứng lại, chậc lưỡi một tiếng vừa thụi một đấm vào bụng đối thủ.
Hai mắt Draken bắt đầu mờ nhoè, hắn bắt đầu thấy vị trí máu chảy trở nên lạnh lẽo vô cùng. Phía trước là một đám người mặc bang phục Touman, Draken cảm giác có chút lạ. Tất cả Touman đang ở hỗn chiến, sao vẫn còn người ở đây?
Hắn chợt nhận ra, tên đi đầu chẳng phải là người đâm hắn sao?
Draken nghiến răng:
"Takemichi, thả tao xuống. Bọn chúng sẽ giết cả mày đấy. Chạy đi. Để tao lại đây, tao không sao."
Draken thấy đối phương đặt mình xuống đất, đôi mắt mờ nhoè của hắn vậy mà thấy rõ được gương mặt đối phương, nghiêm túc đến đáng sợ.
"Tao đã nói rồi... Tao sẽ không bỏ mày ở lại một mình. Lần này tao sẽ bảo vệ mày."
Draken ngẩn người, đối phương đã đứng dậy tiến đến trước đám kia. Emma và Hina chẳng biết xuất hiện từ đâu, Hina cầm đồ băng bó chặn máu từ miệng vết thương, Emma tuy cả người run rẩy, hai mắt đầy nước nhưng vẫn cố gắng cùng Hina sơ cứu cầm máu vết thương.
Draken giật mình:
"Hai người..."
Giọng Emma nghẹn ắng vì nhịn khóc, cô lấy khăn lau sạch máu trên mặt Draken, nói:
"Hina đã gọi cứu thương rồi, ba phút nữa họ sẽ đến nơi."
Xe cứu thương đến nhanh như vậy? Draken nhìn Hina, cô thuần thục cầm máu vết thương như đã luyện tập thành quen, đôi mắt bình tĩnh y hệt như người kia. Trong đầu Draken hiện ra vô số câu hỏi, vô số hình ảnh nhưng tất cả như một đống dây rối với nhau, càng suy nghĩ càng không thể giải đáp được.
"Ái chà!!! Draken-chan vẫn chưa chết sao?!!!"
"Thằng sâu bọ Takemichi kia sao lại ở đây?"
Những tên đằng sau Kiyomasa cười lớn ngạo nghễ, giọng điệu khó nghe đến chói tai. Draken nghe tiếng đám người kia lập tức nhíu mày, thều thào:
"Takemichi..."
Hina khẽ nói: "Không sao đâu."
Draken khó hiểu nhìn cô, Hina mỉm cười:
"Takemichi sẽ bảo vệ chúng ta mà."
Kiyomasa nhìn thằng khốn sâu bọ từng dưới chân mình bây giờ dám dùng ánh mắt ngang nhiên đó nhìn hắn. Y hệt như lúc đó, cảm giác ghê tởm căm ghét lên đến tận cổ họng. Hắn bẻ cổ tay răng rắc, trừng mắt:
"Tao sẽ giết mày, thằng chó khốn khiếp."
Takemichi nghiêng đầu, cười nhạt:
"Mày sẵn sàng chưa? Tao sẽ solo với mày."
Đám đằng sau Kiyomasa lập tức cười nhạo chế giễu, Kiyomasa nổi điên trước nụ cười ngạo mạn của tên sâu bọ hắn căm ghét, lập tức âm thầm rút dao đâm nhanh đến Takemichi, cười lớn:
"Tao đã bảo tao sẽ giết mày mà, Takemichi!!!"
Bốp!
Hai mắt Kiyomasa mở to, con dao trong tay đã bị đá bay lên trời. Takemichi dùng cú đá như lúc cậu đánh với Kisaki, nhanh như cắt lấy bình xịt cay trong túi quần xịt thẳng vào mắt Kiyomasa. Kiyomasa
Kiyomasa chẳng biết cái nào đau hơn, là mắt hay là chỗ giữa hai chân, nhưng cơn đau đã khiến hắn gục ngã tại chỗ. Takemichi đè lên người Kiyomasa dùng hai tay đấm liên tiếp vào mặt hắn ta, đấm mạnh đến nỗi băng trắng quấn quanh vết thương cũ ở lòng bàn tay trái chậm rãi nhiễm đỏ, sau đó ướt đẫm cả máu.
Dù cả mặt Kiyomasa đều là máu, mắt mũi miệng sưng vù nhưng Takemichi hoàn toàn không có ý định dừng lại. Tiếng đấm liên tiếp không chút chần chừ vang vọng giữa khu vực vắng lặng khiến người ta lạnh cả người.
Đám theo sau Kiyomasa vừa tiến đến vừa gào lên:
"Thằng khốn chơi bẩn!"
Takemichi cầm con dao của Kiyomasa bị cậu đá lúc nãy hướng đến bọn chúng:
"Bọn mày đã chơi bẩn trước thì tao sẽ cho bọn mày biết cái cảm giác bị chơi bẩn là như thế nào! Ra đi!!!"
Dứt lời, năm người mặc áo dài che kín nửa mặt đột nhiên xuất hiện từ con ngõ nhỏ bên cạnh, trong tay cầm ống sắt phang thẳng vào người của đồng bọn Kiyomasa, đánh bọn chúng đến kêu cha gọi mẹ.
Kiyomasa nhìn một màn đảo ngược bất ngờ, hai mắt trợn trắng, thế nhưng khi hắn nhìn lên kẻ đang đè trên người mình, đối phương đang cầm dao giơ lên cao, đôi mắt không chút ánh sáng, hoàn toàn u ám như ác quỷ.
"Bởi vì mày không biết quý trọng cuộc sống nên mày mới có thể xem trọng lượng mạng sống con người nhẹ nhàng như vậy. Mày giết người nhưng có bao giờ mày nghĩ nếu mày bị giết thì sao?"
Máu cũ của Draken còn dính trên dao từng giọt nhỏ xuống gương mặt sưng phù đầy máu của Kiyomasa. Cả người Kiyomasa run lên, trong đầu như có tiếng gào thét sợ hãi điên cuồng. Hắn ta sẽ giết mình!!! Đối phương thật sự muốn giết mình!!!
Con dao đâm mạnh xuống, Draken ở phía xa sợ hãi Takemichi thật sự giết người vội gào lên:
"Takemichi, đừng!!!"
Con dao đâm phập xuống đất, lưỡi dao sát ngay bên vành tai của Kiyomasa. Kiyomasa sợ đến mất mật, cả mặt tái xanh như ếch nhái, phía dưới đũng quần cũng âm ấm. Cổ áo bị nắm lôi ngược lên, hắn ngẩn ngơ nghe người tóc vàng kia nói:
"Tao có thể xài xịt cay, có thể đá hạ bộ của mày, trong mắt mày là hèn hạ nhưng ít nhất tao coi trọng mạng sống của một con người, tao biết sức nặng của cái chết trên vai. Đừng có dùng dao đâm lén giết người như một thằng hèn như vậy. Nếu là thằng đàn ông chân chính thì dùng nắm đấm mà đánh gục đối phương đi thằng khốn!!!"
Đối phương đã cầm dao kề thẳng vào cổ hắn, lực mạnh đến nỗi cứa một đường dài trên cổ khiến hắn hoảng loạn. Đôi mắt xanh kia u ám không chút ánh sáng khiến Kiyomasa vô thức sợ hãi, hắn run rẩy nói:
"T-Tao xin lỗi."
Takemichi đặt con dao xuống đất, tiếp tục đấm hắn thêm mấy phát vừa gằn giọng hỏi: "Mày thử động vào người của tao một lần nữa xem?"
Cả mặt Kiyomasa đầy máu, hắn thật sự sợ đến mức không còn chút ý tưởng trả thù, vô thức ôm đầu vừa nói:
"... K-Không... Tao xin lỗi... Tao xin lỗi..."
Mặc kệ hắn cứ xin lỗi, Takemichi vẫn dùng hai tay liên tiếp đấm Kiyomasa một trận đến khi hắn máu mũi đầy mặt nằm im trên đất không động đậy được nữa. Takemichi nghiến răng quăng Kiyomasa xuống mặt đất trở lại, cậu thở hồng hộc đứng dậy đến chỗ Draken.
Nhìn một màn lật ngược tình thế, Emma ngỡ ngàng, vô thức nói: "Ngầu quá..."
Draken tròn mắt nhìn một màn khó tin vừa xảy ra, cảm giác tất cả như một giấc mộng. Cái người kia có phải cùng một người luôn đứng núp phía sau bọn họ không?