Trì Ngộ gọi quản gia Trần đưa cô đến phòng làm việc của Tề Đồng.
Trên đường đi, Tề Đồng gửi manh mối về việc ghép tạng năm đó vào hộp thư của Trì Ngộ.
Trì Ngộ xem đi xem lại, không sót một chi tiết nào.
Mỗi khi tìm ra chi tiết nào đó ngoài sức tưởng tượng, cảm giác như rơi vào hầm băng vẫn khiến cả người cô cứng đờ, lạnh toát.
Nhưng sau một thời gian dài rèn luyện, Trì Ngộ đã có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, tập trung lực chú ý và làm rõ từng chi tiết trong đó.
Khi sắp đến phòng làm việc của Tề Đồng, Trì Ngộ nhịn không được gửi cho cô một tin nhắn thoại.
【 Những tài liệu này chỉ có thể xem như như manh mối bên lề, e là không thể sử dụng như bằng chứng trong tố tụng hình sự.
】
Tề Đồng nhanh chóng trả lời cô.
【 Quá trình điều tra của mình chưa chắc đã hợp pháp, cũng không thể xem như bằng chứng đanh thép gì, nhưng mình có thể đảm bảo, tất cả đều là việc đã từng thật sự xảy ra.
】
Trì Ngộ vuốt lại mái tóc xoăn dài đang xoã tung, vì nhìn màn hình trong thời gian dài nên đôi mắt khô khốc đã bắt đầu đau nhức, nhưng cô hoàn toàn không có sức quan tâm.
Khó trách Hồng Dĩ Linh lại cảm thấy chị gái cô hận Nhiễm Cấm, thì ra là hai nhà bọn họ lại có gút mắc sâu sắc đến vậy.
Quả thật chị hai có lý do để hận Nhiễm gia, hận Nhiễm Cấm.
Đáng lẽ mẹ đã có được nội tạng cứu mạng, vậy mà lại bị Nhiễm gia dùng thủ đoạt phi pháp giành lấy, cuối cùng cửa nát nhà tan, chẳng mấy ai có thể tiêu hoá được nỗi oan ức thế này.
Trì Ngộ từng nghe chị gái kể, tình cảm giữa cha mẹ họ rất tốt, họ là thanh mai trúc mã.
Hai người họ không chỉ là vợ chồng mà còn là đôi bạn tâm giao, là tri kỷ luôn đồng hành cùng nhau.
Trì Ngộ thường nghe chị gái nói, ba mẹ như hình với bóng, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng thời gian xa nhau có lẽ không quá nửa năm.
Cũng bởi thế, nên sau khi mẹ cô qua đời, người cha vốn dĩ đã tiều tuỵ hốc hác cũng sớm đi theo bà.
Chị gái chôn vùi lý tưởng, mài giũa móng vuốt, xây lại cái giếng manh mún của Trì gia trở thành tòa nhà chọc trời, dưới cái nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi của đám họ hàng.
Xưa nay, chưa bao giờ chị gái phàn nàn trước mặt cô về sự bất công mà cuộc đời dành cho chị, chị vẫn luôn gửi vào những cảm xúc tốt đẹp để Trì Ngộ có thể tận hưởng cuộc sống thoải mái nhất, mà không để cô phải gánh chịu chút tác động tiêu cực nào.
Nhưng Trì Ngộ không ít lần nhìn thấy chị gái trộm nhìn di ảnh cha mẹ mà ngẩn người.
Thanh minh hàng năm, dù chị gái có làm việc ở đâu, lúc nào cũng phải hối hả đưa em mình cùng đến thăm mộ cha mẹ.
Trì Ngộ không có ấn tượng quá sâu đối với cha mẹ mình, nhưng hai người quen nhau thế nào, cùng nhau lớn lên ra sau, sau đó là quá trình sáng lập ra Trì thị, Trì Ngộ đều biết.
Tất cả đều do chị gái kể với cô.
"Đừng quên ba mẹ."
Trì Lý thường nói với Trì Ngộ: "Em không biết họ yêu em thế nào đâu.
Lúc em chào đời, mẹ trắng đêm không ngủ, ba cũng vậy, họ cứ ngồi trước lồng ấp chăm em cả đêm, sợ rằng em vừa mới bước vào thế giới này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sợ bị người ta bế nhầm.
Ha ha, thật là ngốc."
Mỗi năm, Trì Lý đều giữ chặt Trì Ngộ, hai chị em cùng xem hết tiết mục mừng xuân, mặc dù căn bản Trì Ngộ không thích, cũng xem không vô.
"Lúc còn ba mẹ, mỗi năm khi nhà chúng ta ăn giao thừa xong, đều sẽ rửa một mâm hoa quả lớn, lại bày thêm một đĩa đồ ăn vặt cũng rất lớn, một nhà bốn người ngồi trên sô pha xem tiết mục mừng xuân.
Dù tiết mục đó không phải lúc nào cũng hay, nhưng đó là truyền thống của nhà mình, là việc mỗi năm nhất định phải làm.
Có lẽ em không nhớ được đâu, nhưng hồi nhỏ em tham lam lắm, cơm không ăn chỉ muốn ăn đồ ăn vặt, mỗi khi bưng lên đều bị em ăn hết một nửa." Mỗi lần chị gái nhắc tới việc này đều bật cười.
Trì Ngộ bĩu môi: "Em làm gì mà tham ăn đến vậy."
"Em mà không tham ăn? Aizzz, em là bị ba mẹ chiều hư, chị chỉ vò đầu có chút xíu em đã bù lu bù loa đi méc ba mẹ, nói chị đánh em, làm chị bị mắng cho một trận."
Hai chị em cười ầm lên, vừa trò chuyện vừa ăn uống, mắt nhìn TV, mấy tiếng đồng hồ trôi qua như vậy cũng không thấy dài lắm.
Trì Ngộ có thể thấy Trì Lý cũng không hứng thú lắm đối với tiết mục mừng xuân, chị chỉ nghĩ là mình nên làm như vậy.
Chỉ có làm như vậy, mới thể hiện được sự hiếu thảo với ba mẹ và khiến lòng chị thanh thản —— mặc dù ba mẹ không còn nữa, nhưng gia đình này cũng không ly tán.
Nghĩ kỹ lại thì, chính vì chấp niệm đối với ba mẹ mới khiến chị bị ám ảnh suốt bao nhiêu năm dài.
Không ai có thể quên được mất mát tang thương khi bị cái chết chia lìa.
Vừa thận trọng lại vừa tích tụ oán hận, trong những năm qua, chị gái cô không thể không điều tra vụ ghép tạng đó.
Theo sự phát triển ngày càng lớn mạnh của Tập đoàn Trì thị, chị gái cô càng có nhiều sự lựa chọn về cách thức điều tra.
Có thể ngày đó chị đã biết, mẹ mình chết không phải vì không chờ được nội tạng, mà là có người đã ác ý ngăn chặn cơ hội sống sót của bà.
Sự việc thế này Trì Ngộ không thể không căm ghét, huống chi chị gái cô có hơn hai mươi năm sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ.
Chị gái cô mạnh mẽ và kiên cường hơn nhiều so với cô.
Đến cùng thì Nhiễm Cấm và Nhiễm gia đã xảy ra chuyện gì, tạm thời Trì Ngộ không rõ, nhưng chắc chắn chị gái cô biết.
Chị cô đã lợi dụng điều này.
Trì Ngộ xâu chuỗi những manh mối đã biết lại với nhau trong thang máy, ngay khi vừa mở cửa phòng làm việc của Tề Đồng, cô lập tức nói:
"Chắc chắn năm đó chị hai mình đã điều tra việc của mẹ mình, biết tất cả là do Nhiễm gia làm, nên muốn trả thù Nhiễm gia.
Khi đó Nhiễm Cấm là vì mâu thuẫn với Nhiễm gia nên mới bỏ nhà lang thang.
Chị mình biết chuyện này nên đưa Nhiễm Cấm về Trì gia.
Tại sao chị mình không đối xử tử tế với Nhiễm Cấm nhưng vẫn không sợ chị ấy thoát khỏi sự khống chế, có lẽ là vì giữa hai người đã thống nhất được một thoả thuận nào đó để có thể khiến Nhiễm Cấm cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chị ấy, có lẽ miếng mồi được giăng ra là khiến Tập đoàn Nhiễm thị sụp đổ.
Cho nên những năm gần đây Nhiễm Cấm không quay trở lại Nhiễm gia mà ở lại Tập đoàn Trì thị, bán mạng cho chị hai mình, giải thích như vậy nghe cũng hợp lý."
Tề Đồng hiếm khi bị Trì Ngộ làm choáng váng bởi tốc độ pháo bắn liên thanh thế này, thế nhưng vẫn bắt kịp tốc độ của Trì Ngộ, "A......!Cho nên việc Tập đoàn Nhiễm thị nhanh chóng sa sút cũng là do chị cậu và Nhiễm Cấm liên thủ gây ra?"
"Có thể." Trì Ngộ nói, "Mình đã kiểm tra, đúng là Tập đoàn Nhiễm thị bắt đầu đi xuống từ khoảng bốn năm rưỡi trước, sau một năm rưỡi Nhiễm Cấm bước vào Trì gia.
Rất có thể chị mình và Nhiễm Cấm cùng nhau ra tay."
Hai người đang nói thì từ phòng ngủ của Tề Đồng bước ra một người phụ nữ, tiếp lời Trì Ngộ: "Vậy nên năm đó khi Tiểu Cấm lưu lạc bên ngoài không biết về đâu, chị cô giúp đỡ cậu ấy cũng chỉ là vì muốn lợi dụng cậu ấy.
Bây giờ chắc cô đã biết