Tới chào ông cụ rồi định rời đi.
Trước khi rời đi, ông cụ Mạc đã gọi Hạ Diệp Chi lại:“Cháu ở lại, ông có vài lời cần nói.”
Sống chung một ngày, Hạ Diệp Chi cảm thấy ông cụ Mạc là một người rất dễ ở chung, tuy tính tình ông có hơi quái lạ nhưng đó không phải là vấn đề.
Thế nên khi cô nghe ông cụ nói vậy, cô đã không hề do dự mà đi tới.
Nhưng ai ngờ cô vừa đi được hai bước thì bị Mạc Đình Kiên kéo lại.
Thấy ông cụ Mạc đã thay đổi sắc mặt, Hạ Diệp Chi vội vàng nháy mắt với Mạc Đình Kiên và dùng khẩu hình miệng nói với anh:“Mau buông ra.”
Ông cụ Mạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài:“Ông chỉ muốn nói vài câu với con bé thôi, ông có thể ăn nó sao?”
“Vâng.” Mạc Đình Kiên nói rồi buông lỏng Hạ Diệp Chi.
Ông cụ Mạc trợn mắt nhìn anh, trông ông giống như cực kì muốn chạy tới và đánh anh một trận vậy.
Hạ Diệp Chi vội vàng đi tới và đỡ ông cụ Mạc vào phòng.
Sau khi vào phòng, ông cụ Mạc không còn nóng nảy như trước mà sắc mặt trở nên trầm tĩnh lại.
“Ta biết lúc đầu cháu không cam tâm tình nguyện gả cho Đình Kiên.” Ông vừa nói xong đã làm cho Hạ Diệp Chi cực kì kinh hãi.
Cô không trả lời ngay mà chờ ông cụ Mạc nói tiếp.
“Cháu là người thông minh nên sẽ thấy được Đình Kiên để tâm đến cháu thế nào. Nếu cháu đã gả vào đây thì an phận làm mợ chủ nhà họ Mạc, nhà họ Mạc sẽ không bạc đãi người nhà.”
Tuy ông cụ Mạc đang nói ra lập trường của mình nhưng đồng thời cũng là uy hiếp Hạ Diệp Chi.
Nếu như cô có hai lòng khi ở bên Mạc Đình Kiên thì không cần Mạc Đình Kiên ra tay, ông cụ Mạc cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Qua đó cũng đủ để thấy được ông cụ Mạc thật sự yêu thương Mạc Đình Kiên.
Cũng khó trách tại sao Mạc Đình Kiên phản cảm nhà họ Mạc nhưng khi biết ông cụ Mạc gọi điện bảo anh trở về thì anh vẫn sẵn lòng quay lại.
Đối với sự uy hiếp của ông cụ, Hạ Diệp Chi cũng không thấy chán ghét mà cô còn cười nói: “Ông nội, người với người phải có qua có lại mới được. Giữa cháu và Mạc Đình Kiên hay giữa ông và Mạc Đình Kiên cũng vậy.”
Ông cụ Mạc đối xử tốt với Mạc Đình Kiên nên Mạc Đình Kiên sẽ nghe lời ông.
Mạc Đình Kiên đối tốt với cô nên cô sẽ không có tâm tư khác.
Ông cụ Mạc nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó ông cười to:“Con bé này còn biết hù doạ người khác cơ đấy! Thôi được rồi, cháu mau đi đi, đừng để tiểu tử thối đó chờ lâu. Nếu không lúc sau nó lại nóng nảy với ông.”
“Vậy cháu đi trước, hôm khác sẽ đến thăm ông.”
Hạ Diệp Chi đi ra ngoài nhưng cô không hề nhìn thấy bóng dáng của Mạc Đình Kiên.
Đi tới ngoài cửa thì cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đứng nói chuyện với Mạc Ân Nhã.
Phải nói rằng gen của nhà họ Mạc thật sự quá tốt, gương mặt của Mạc Ân Nhã rất tinh xảo còn Mạc Đình Kiên lại chính là đàn ông cực phẩm. Hai người đứng chung thật sự rất vừa mắt.
Hạ Diệp Chi định chờ hai người nói xong rồi mới đi qua, nhưng dường như Mạc Đình Kiên có một con mắt sau gáy nên anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Hạ Diệp Chi chỉ đành đi tới.
Mạc Ân Nhã cũng nhìn theo, khi cô ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì hơi cau mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc:“Cô ta…”
Mạc Đình Kiên không muốn giới thiệu Hạ Diệp Chi với Mạc Ân Nhã nên trực tiếp ôm qua vai cô rồi cùng đi ra ngoài:“Chúng ta đi thôi.”
Mạc Ân Nhã theo bản năng gọi anh lại:“Anh ba.”
Trong số những người trẻ tuổi cùng thế hệ ở nhà họ Mạc thì Trần Tuấn Tú là người anh cả, tiếp đến là chị gái sinh đôi của Mạc Đình Kiên, thế nên Mạc Đình Kiên là người đứng thứ ba.
Người trong nhà mà nhỏ tuổi hơn Mạc Đình Kiên thì cũng gọi anh là anh ba.
Mạc Đình Kiên cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi, thế nhưng Hạ Diệp Chi lại quay đầu rồi như cười như không nhìn Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã nhớ tới câu nói mà cô ta đã từng nói với Hạ Diệp Chi rồi lập tức đỏ mặt.
Ngày bé, cô ta và Mạc Đình