Trần Hạo vẫn giữ nụ cười trên môi: Tòi nghĩ chắc có lẽ mọi người vẫn đang thắc mắc vì sao một người chưa bao giờ tham dự vào chuyện còng ty như tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?"
"Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết, bởi vì tòi cũng tới đây để đòi nợ như mấy người bên dưới, chẳng qua tòi thuận lợi hơn một chút, có thể vào phòng họp, còn họ thì bị cản lại ở dưới râu".
Sau khi anh nói xong những lời này, ai cũng ngẩn ra rồi cười phá lên.
Ai mà không biết Trần Hạo là một tên ở rế củi mục chứ? Trước đây là bị ngốc, sau này khỏi bệnh cũng chẳng làm nên việc gì.
Giờ lại nói là tới đòi nợ, tất cá moi người suýt nữa đều cười
rụng răng.
Bạch Phi Nhi trở lại như bình thường, không trách cứ anh vì cô nghĩ rằng việc phải vứt bỏ Bạch thị là cái giá phải trả cho tính tự phụ của bản thân.
Lúc này cô không có tư cách gì để trách bất cứ ai, cho dù Trần Hạo gây chuyện thì cứ mặc anh! Hậu quả để một mình cô gánh vác là được rồi, dù sao hôm nay cô đã chịu đựng quá nhiều kết quả xấu, một trận này nữa cũng không tệ hơn.
Giang Ngạo Tuyết nhìn về phía Trần Hạo, trong đầu hiện lên nhiều thứ, sau đó hai mắt cò ấy bỗng sáng lên, có một chút
niềm tin vào việc Bạch thị sẽ được giữ lại.
Những người khác nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn người điên, hết trào phúng lại đến châm biếm!
Lưu Gia Ấn buồn cười nói: "Ý anh là Bạch Phi Nhi cũng mượn tiền anh? Là mười ngàn hay một trăm ngàn? Không đến mức đó chứ? Hai người rạch ròi với nhau thế à? Chẳng lẽ tai vạ đến nơi nên mỗi người một ngả thật sao?"
Trần Hạo cười híp mắt lại gần Lưu Gia Ấn, ánh mắt trở nên sắc bén.
Tuy hắn ta rất đắc chí, hả hê nhưng cũng sợ cái tên luôn có những hành động bất thường này sẽ đột nhiên gây khó dễ.
Lỡ may Trần Hạo đánh hắn ta một trận thì cho dù hôm nay lấy được Bạch thị, mặt mũi của hắn ta cũng sẽ không còn, khí thế bất giác yếu đi, lùi về phía sau một bước.
Mọi người không ngờ rằng Trần Hạo không đánh Lưu Gia Ấn mà là chìa tay về phía hắn ta, nói một câu khiến cho tất mọi người đều há hốc mồm: "Mau trả tiền lại đây!"
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.
Tiểu thuyết này do DoarlMo wà nhát hànk Ai trtr* ’W Hiiuồn LhAnn /4i nhón
Nói xong, Lưu Gia Ấn gần như sắp sụp đổ, sau đó cười như điên.
"Anh điên hả? Anh bảo tôi trả tiền hả? Tôi nợ anh lúc nào?"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Vớ vẩn, tôi là chủ nợ của anh, không tìm anh đòi tiền thì tìm ai? Tòi chưa bao giờ xài một xu nào của vợ mình cả, nhưng trên tay tòi lại có không ít khoản nợ của nhà họ Lưu các anh!"
Vừa dứt lời, xung quanh im lặng đến nghẹt thở, ngay sau đó vang lên một tiếng cười to.
Trương Hủ nói: "Chủ tịch, chồng cò phát điên nữa à?"
Bạch Phi Nhi lạnh nhạt không trả lời mà đứng một bên đăm chiêu suy nghĩ nhìn Trần Hạo, không thèm giương mắt nhìn Trương Hủ.
Lưu Phong cười nhạo nói: "Nhà họ Lưu chúng tòi nợ tiền của cậu sao? Nực cười!"
Lưu Gia Ấn khinh thường nói: "Bộ tối qua anh nằm mơ thấy mình cho nhà họ Lưu chúng
tòi vay tiền à? Tỉnh ngủ đi, trời sáng rồi!"
Hắn ta vừa nói xong, xung quanh lại vang lên một tràng cười lớn.
Trần Hạo mỉm cười cầm lấy tập hồ sơ bị hắn ta vút qua một bên như rác rưởi.
Sau đó, anh nhẹ nhàng mở tập hồ sơ ra.
"Đây là bản hợp đồng giữa nhà họ Lưu các anh và ngân hàng Thiên Địa, hai triệu rưỡi!"
Dứt lời, Trần Hạo vút một bản hợp đồng lên bàn.
Lưu Gia Ấn sửng sốt, nghĩ
thầm việc này sao có thế xảy ra được chứ? Hắn ta vội vã cầm hợp đồng lên xem, vừa xem xong thì mặt hắn ta tái mét.
Lưu Phong liếc mắt nhìn Trần Hạo và cả bản hợp đồng, đó quả thật là hợp đồng nhà họ Lưu vay tiền của ngân hàng Thiên Địa.
Nhưng Lưu Phong vẫn giữ vững niềm tin thâu tóm Bạch Thị, sau khi thâu tóm xong, ông ta có thể trả hết đống nợ nần