Lưu Gia Ấn tức gần chết.
Sắc mặt của Lưu Phong cũng tái nhợt, tất cả tiền mặt của nhà họ Lưu giờ đều dồn vào việc thâu tóm Bạch Thị, còn tiền đâu để trả nữa hả? Chiêu này của Trần Hạo quả là rút củi đáy
nồi.
Lưu Gia Ấn khó lòng tin nổi hỏi: "Sao trên tay anh lại có những thứ này?"
Trần Hạo khẽ CƯỜI nói: "Ngân hàng ở Hải Dương này tám chín mươi phần trăm có liên quan tới nhà họ Mễ, mà tôi có quan hệ không tồi với nhà họ Mễ, lúc trước họ không biết việc vay tiền của nhà họ Lưu có vấn đề, nhưng sau này đi điều tra thì phát hiện các anh mượn quá nhiều tiền, lên đến gần mười tỷ nên sai người hỏi tôi Bạch Thị có xảy ra vấn đề gì không!"
"Sau đó tôi đã nói về tình
hình của Bạch Thị, người nhà họ Mễ lúc ấy bảo nhà họ Lưu vay tiền đánh úp nhà họ Bạch là quá vô liêm sỉ, mọi người đều là bạn bè làm ăn lâu năm ở Hải Dương, sao lại giở trò bỉ ổi sau lưng như vậy, thật sự muốn mài dao thu mua thật ư! ? Bọn họ thay nhà họ Bạch cảm thấy không đáng, nên nhờ tôi đến đòi nợ!"
Trần Hạo vừa nói xong, hai ông cháu nhà họ Lưu tức ói máu.
"Sao mặt mày mấy người nhăn nhó thế, không lẽ tiêu hết tiền rồi à? Vậy thì hết cách rồi! ? Thiếu nợ trả tiền! Tôi cũng chỉ nhận lệnh làm việc thôi!”
"Thế này đi, tôi không biết nhà họ Lưu ra sao, ông cụ Lưu lớn tuổi vậy mà còn đến Bạch Thị tham dự hội nghị này.
Tôi cho mấy người hai phút suy nghĩ! Tôi đi vệ sinh đây! Hy