Triệu Minh là đại ca thế giới ngầm ở phía tây thành phố tiếng tăm lừng lầy, sao lại bị tên ở rế nhà họ Bạch xách tới như xách cháu trai vậy?
Các cổ đông quay sang nhìn nhau.
Õng cháu nhà họ Lưu cũng rất kinh ngạc, không phải Triệu Minh này là còn đồ sao? Sao ở bên cạnh Trần Hạo lại cứ như trẻ con mác lỗi văv?
"Triệu Minh, rốt cuộc là anh đến đòi nợ, hay là bị một số người sai tới quấy rối?", Trần Hạo nhìn Triệu Minh, hỏi.
Triệu Minh rất chột dạ, đương nhiên hắn ta nhận tiền của người ta để đến gây chuyện, chỉ là sao có thể nói rõ chuyện này ra được! Nếu nói, sau này hắn ta còn kiếm cơm như thế nào?
Nghĩ xong, Triệu Minh liền muốn nói vòng vo, cứ qua loa cho xong trước rồi tính sau: "Chúng tôi là công ty thu nợ đàng hoàng, được người ta ủy thác đến Bạch thị đòi nợ! "
"Điều tôi muốn nghe không phải những lời nói nhảm này!", Trần Hạo nhe răng cười ngắt lời.
"Tôi nói thật, anh này, tôi cũng không lừa anh!”
Trần Hạo cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Triệu Minh: "Thật sao? Tòi kiểm tra nói dối là biết! Đã rất lâu không dùng cách này rồi, không biết còn linh hay không!”
Vừa dứt lời, Trần Hạo túm lấy cánh tay của Triệu Minh, rắc! Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh bẻ gãy cánh tay.
Ngay sau đó Triệu Minh
mới truyền vào đại não, lúc này hắn ta chảy đầm đìa mồ hôi, hét thảm thiết.
Trần Hạo cười hỏi: "Đau không?"
Triệu Minh chảy mồ hòi lạnh ròng ròng gật đầu, hoàn toàn không dám cử động cánh tay, chỉ hơi động