Trong thang máy, Phó Gia Hào nghiêng đầu nhìn Hình Dục, thoắt cái đã sáu bảy năm rồi không gặp, cô không thay đổi nhiều, hoặc nói cách khác thì
là, từ thời thiếu nữ cô đã luôn thể hiện trước mặt người khác một vẻ mặt bình tĩnh nhàn tản.
“Tiểu Dục, anh phải thừa nhận với em một chuyện, anh đã từng đọc trộm nhật ký của em.”
Hình Dục khẽ khựng người lại: “Em biết là có người đọc trộm, sợi tóc em kẹp trong đó biến mất. Thì ra là anh.”
Phó Giao Hào cúi mình xin lỗi, ngượng ngùng nói: “Rất xin lỗi em, lúc ấy
anh thật sự rất yêu em, em cũng là người con gái đầu tiên mà anh nghiêm
túc theo đuổi, không nhận được tình cảm đáp lại của em anh rất đau khổ…
anh cũng chỉ là đoán mò em có thói quen viết nhật ký, vì vậy đã… Xin
lỗi.”
“Tại sao anh lại cho rằng em sẽ có thói quen viết nhật ký?”
Hình Dục cười, nói: “Thôi, dù sao anh cũng đã không tiết lộ nội dung
trong đó với người khác. Điểm này em có thể khẳng định.”
Phó Gia Hào nhún nhún vai: “Không sai. Anh chẳng nói với bất kỳ ai cả, nhưng em đúng là cô gái tự tin tới đáng sợ, khiến tất cả bọn đàn ông con trai
đều cảm thấy mình thất bại. Còn việc anh nghĩ đến nhật ký…” Anh ta điềm
nhiên nói: “Thời gian ấy vì theo đuổi em, anh có tham gia một khóa học
về tâm lý, trong sách có viết người không muốn thổ lộ tâm sự của mình
cho người khác, đa phần đều biểu lộ tình cảm bằng con chữ. Cuộc đời mỗi
con người ai cũng có một cách để giải tỏa, bất luận là ôm búp bê khóc
lóc hay đấm tay vào tường, đều giống nhau.”
Hình Dục lắc lắc đầu: “Em không phải muốn giải tỏa tâm sự qua con chữ, chỉ là em muốn ghi chép
lại tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống mà em trân trọng thôi.” Mắt
Hình Dục thoáng buồn, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Phó Gia Hào chau chau mày, đoán nói: “À há, không tường nào là không lọt gió, có phải Hình Khải cũng đọc được rồi không?”
“Đọc rồi, mà cũng có thể nói là chưa đọc được gì, vừa hay bị em phát hiện.”
Hình Dục đưa tay lên miệng suỵt: “Đến đây thôi nhé, nếu anh đồng ý sẽ
tôn trọng em.”
Phó Gia Hào đồng ý, bao nhiêu năm qua rồi,
Hình Dục vẫn là kiểu con gái xinh đẹp băng giá như thế, dường như trong
thế giới của cô không tồn tại hỉ nộ ái ố, cô ấy có thật sự hiểu thế nào
là
niềm vui không?
Phó Gia Hào đưa Hình Dục vào phòng nơi Hình Khải
làm việc. Trong phòng điện thoại reo liên tục, nhân viên trong đó bận
tới mức không có thời gian nói chuyện. Hình Dục dừng ở cửa tìm kiếm bóng dáng của Hình Khải.
Phó Gia Hào chạy vào phòng, khẽ tiếng hỏi tin
tức của Hình Khải. Nghe đồng nghiệp của anh nói, Hình Khải đang tham gia một cuộc họp khẩn cấp, lần động đất đột ngột này, đã gây ra sự chú ý
mang tính toàn cầu, cuộc họp này không thể kết thúc sớm được.
Nghe xong, cuối cùng Hình Dục cũng có thể chắc chắn Hình Khải bình an vô sự
rồi, đột nhiên cô nhận thấy tay mình vẫn còn đeo găng bệnh viện, trên
găng tay dính đầy những vệt máu do xử lý vết thương. Thế là, cô hỏi Phó
Gia Hào dùng nhờ phòng tắm, vừa đi vào phòng tắm liền nghe thấy tiếng
khóc nho nhỏ nghẹn ngào.
Hình Dục lần theo tiếng khóc rồi gõ cửa, hỏi thăm tình hình của đối phương. Không lâu sau, một nhân viên nữ mở cửa
ra, bàn tay cầm di động của cô ấy toàn nước mắt, trông cô ấy thật bơ vơ, đột nhiên, ôm chầm lấy Hình Dục bật khóc nức nở.
Hình Dục loạng
choạng hai bước rồi đứng vững, mặc dù không quen nhưng cô gái xa lạ này
đã truyền sự bi thương vô tận của mình sang tim cô.
Hình
Dục vỗ vỗ vai cô gái, nữ nhân viên đó áp chiếc di động vào tai Hình Dục, trong ấy vang lên những động thái đang xảy ra của trận động đất. Rõ
ràng là, trận động đất vẫn đang diễn ra, số người tử vong từ vài trăm
lên tới vài nghìn, và con số kinh hoàng ấy vẫn đang không ngừng tăng
cao.
Còn cô gái này lại đến từ Vấn Xuyên, cô ấy đã mất liên lạc hoàn
toàn với người nhà, nên đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tột độ.
Cũng có thể mới một giây trước, cô ấy vẫn còn nói cười vui vẻ với người thân bạn bè, nhưng chỉ ngay một giây sau, cơn ác mộng đã ập xuống.