Hình Dục đứng ngẩn ra tại chỗ rất lâu… câu chuyện liên quan tới hạnh
phúc, ai cũng có thể kể ra một phiên bản không giống nhau. Nhưng chờ đợi mà không biết đối phương còn sống hay đã chết, cảm giác lo lắng thấp
thỏm bất an đó, cô lại cảm thấy đồng cảm, mỗi buổi tối khi đi ngủ, mỗi
buổi sáng khi tỉnh dậy, đều sợ rằng ngay giây sau sẽ là sự biệt li.
Cô hít một hơi thật sâu, ngay lập tức đưa ra quyết định, rồi cười nói với
cô gái đó: “Tôi sẽ tham gia đội tình nguyện, muộn nhất là một tuần sau
đó sẽ tới Vấn Xuyên. Cô ghi họ tên và địa chỉ của người nhà cho tôi, mặc dù khả năng tìm được không cao, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm giúp cô. Đừng
khóc, trước khi nhận được thông báo tử vong thì tất cả vẫn còn là ẩn số. Còn sống đương nhiên là tốt, nhưng nếu không may… cô phải hiểu rõ một
điều rằng, khóc lóc chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Cô phải kiên
định lên, lạc quan lên một chút được không?”
Cô gái đó khóc nấc không thành tiếng, lúc này mới nhận ra Hình Dục đang mặc quần áo của bác sĩ,
cô ta gật gật đầu, nhanh chóng ghi lại tên tuổi và địa chỉ của người nhà đưa cho Hình Dục, nhưng cô ta còn chưa kịp cúi người để cảm ơn cô, thì
đột nhiên thấy phó cục trưởng Hình đi vào phòng tắm nữ.
“Ai cho phép
em tham gia đội tình nguyện viên?! Em còn sợ anh chưa đủ mệt, muốn anh
lo lắng tới chết đúng không?!” Ánh mắt Hình Khải tràn đầy phẫn nộ, anh
hoàn toàn quên mất rằng đây là nơi… đàn ông không thể vào.
Khi anh
nghe Phó Gia Hào nói Hình Dục vì lo lắng cho mình mà tới tận đây để tìm, có trời biết anh đã cảm động thế nào, nhưng khi anh chạy tới trước cửa
phòng tắm đứng đợi chuẩn bị tặng cô một cái ôm siết, thì bị ngay một cú
sốc đập thẳng vào đầu như thế.
Cô gái đó chưa từng nhìn thấy Hình Khải nổi giận bao giờ, ngượng ngùng hành lễ, sau đó lách qua người anh chạy mất.
Hình Dục cụp mắt không nói, Hình Khải cầm tay kéo cô đi vào văn phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Trong văn phòng, Hình Khải tức giận tới mức đi tới đi lui, hét lên: “Em biết
tình hình lúc này là thế nào không? Trận động đất có sức tàn phá mạnh
nhất từ trước tới nay trong lịch sử Trung Quốc vừa xảy ra một tiếng
trước! Em mau ra đây!”
Hình Khải kéo cô tới trước màn hình máy vi
tính, mở báo cáo cơ mật về trận động đất ra cho cô xem, ấn vào gáy khiến cô phải cúi xuống tự mình nhìn xem: “Trời đất sụp đổ! Tất cả chỉ còn
lại một đống đổ nát hoang tàn! Em nghĩ với khả năng trói gà không chặt
của em em sẽ sống sót mà ra khỏi đó sao?”
Hình Dục sững sờ nhìn vào
màn hình máy tính, nhà cửa đổ nát, thi thể vãi vương, những cơ thể máu
me be bét đang hiện ra trước mắt cô.
Cô chầm chậm nhấc tay lên, sờ vào màn hình, một cánh tay bị đè dưới tảng đá máu me bê bết vằn vện, nước mắt nhòe nhoẹt.
“Hình Khải, anh còn nhớ bố mẹ đẻ em đã chết thế nào không? Lúc ấy em cũng
nghĩ… cũng tức giận… Trung Quốc nhiều người như thế, có bao nhiêu ban
ngành có thể lựa chọn, tại sao lại chọn họ làm vật hi sinh… nhưng bây
giờ, em đã hiểu rồi, luôn phải có một đôi tay giơ ra níu kéo, nếu bây
giờ em đang đứng cạnh đứa trẻ kia, có thể em đã nâng hòn đá lên và cứu
nó ra rồi… anh cũng nhìn thấy rồi đấy, đứa trẻ đó chết thảm quá, em muốn cứu nó, chỉ hận là không thể chui vào màn hình mà tới thẳng đấy…” Hình
Dục nức nở khóc, chầm chậm nằm bò ra bàn, khóc một cách rất thương tâm.
Nghe xong, Hình Khải lại thấy hoảng sợ thật sự, bởi vì Hình Dục là mẫu người một khi đã quyết
thì sẽ làm bằng được, nhưng sao anh có thể để người
con gái mình yêu dấn thân vào nơi nguy hiểm? Sao anh có thể cho phép cô
rời bỏ mình?
Thế là, anh kéo vai Hình Dục thẳng dậy, ôm chặt cô vào
lòng, nhưng anh còn chưa kịp nói, thì cảm giác bất lực đã lan tỏa khắp
toàn thân.
“Tiểu Dục anh xin em, xin em đấy, chúng ta đừng đi có được không? Sau này chuyện gì anh cũng nghe theo em hết được không? Anh xin
em đấy Tiểu Dục…”
Tiểu Dục vòng tay ôm lấy eo Hình Khải, anh run rẩy
gần như không thể khống chế được, cho dù cách một lớp áo, Hình Dục vẫn
cảm nhận được cơ thể lạnh toát của anh…
“Em sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ bảo vệ mình… anh yên tâm đi nhé?”
Hình Khải chăm chú nhìn đôi mắt bình thản của cô, trong lúc cấp bách, gân
xanh nổi hết cả lên. Anh thật sự bị cô bức tới muốn phát điên rồi, anh
đang trong trạng thái kinh hãi tột cùng, còn cô lại điềm đạm nhẹ nhàng
như không.
“Không được, không được, tuyệt đối không được! Em bảo anh
làm sao mà yên tâm chứ! Cuộc đời này chỉ sống có một lần, em lấy gì ra
để đảm bảo với anh?”
“Anh đừng giận vội… em đang bàn bạc với anh mà…” Hình Dục vừa vuốt vuốt ngực anh, vừa lau nước mắt, cô lại rút ra mấy tờ giấy ăn trên bàn lau mồ hôi trên trán cho Hình Khải, dịu dàng nói: “Mặc dù em cho rằng khả năng nguy hiểm không cao, nhưng cũng không muốn
khiến anh lo lắng, thôi, em không đi nữa.”
Hình Khải không kịp phản
ứng, hoặc nói cách khác thì là anh không tin trong một thời gian ngắn
như thế Hình Dục sẽ thay đổi quyết định của mình, anh giơ ngón tay chỉ
về phía cô cảnh cáo nói: “Em đừng có lừa anh đấy, đừng tưởng bây giờ anh không thể về nhà mà tìm cơ hội trốn đi. Trước khi anh có thể về nhà,
cấm em không được đi làm, anh sẽ điều mấy cảnh vệ tới nhà giám sát em
24/24.”
Hình Dục cười dịu dàng, gật đầu phục tùng.
Hình Khải còn
chưa yên tâm, kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy cô, nói : “Anh
nhất định sẽ đến Vấn Xuyên một chuyến, nếu em muốn đi, đợi anh có thời
gian đi cùng em được không?”
“Hình Khải, anh nói thật đi, khi anh nhìn thấy cảnh tượng ấy anh có buồn không?” Hình Dục chỉ vào màn hình máy tính.
“Em nói lăng nhăng gì thế? Em nghĩ anh không muốn đi cứu người bị nạn sao?
Nhưng anh có trách nhiệm của mình, cho dù trong lòng có buồn bã cũng
không được thể hiện ra mặt.” Hình Khải day day huyệt thái dương, khi tai họa ập đến, tâm trạng ai cũng rất nặng nề.
Hình Dục vuốt vuốt mái
tóc ngắn của anh, người khác nghĩ thế nào cô không biết, nhưng cô biết
Hình Khải cũng muốn đi cứu người, bởi vì trong người anh cũng chảy một
dòng máu đầy tinh thần hiệp nghĩa như thế, một tinh thần xả thân vì
người khác.
Hình Khải vùi đầu vào người cô, bất lực nói: “Tiểu Dục,
hãy hứa với anh là đừng đi nhé, hãy nói với anh em sẽ không bỏ anh lại.”