Cô xấu hổ cái gì?
Lục Ẩm Băng âm thầm nhíu mày, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý, nói: "Sau đó, nữ kỵ sĩ và công chúa..."
Hạ Dĩ Đồng ánh mắt lấp lánh.
Lục Ẩm Băng lập tức hiểu ra, không khỏi cảm thán: Không ngờ Hạ lão sư lại là một người như vậy, trong đầu chỉ có ân với ái.
Lục Ẩm Băng ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: "...mỗi ngày đều ở trên giường, ân ái chuyện vợ chồng."
Hạ Dĩ Đồng mặt tối sầm, kéo chăn bông che mặt mình lại.
Thấy Hạ Dĩ Đồng không nói lời nào, Lục Ẩm Băng buồn bực, chẳng lẽ đây không phải là đại kết cục đẹp đẽ nhất sao?
Công chúa và nữ kỵ sĩ sẽ có cái kết viên mãn như nào, hai người không nói về vấn đề này nữa, thứ nhất vì đây là chủ đề nói chuyện khi trước, rất khó để nhắc lại, thứ hai vì Hạ Dĩ Đồng đối với chuyện hận không thể gả cho Lục Ẩm Băng càng sớm càng tốt, thập phần xấu hổ, căn bản là không muốn nhắc tới.
Chuyện ra mắt người nhà cứ như hòn đá không lớn không nhỏ đè trong lòng cô, không chỉ ra mắt bố mẹ Lục Ẩm Băng, còn có cả viện trưởng cô nhi viện, mỗi lần video call với bà ấy, cô thường giả bộ vô tình nhắc tới Lục Ẩm Băng.
Mặc dù bà không nói là muốn gặp Lục Ẩm Băng nhưng Hạ Dĩ Đồng hiểu rõ, viện trưởng chỉ là không muốn gây áp lực cho cô, bà ấy đương nhiên muốn gặp người mà cô sẽ giao phó cả đời.
Lục Ẩm Băng không nhắc tới, cô cũng không hỏi.
Nếu như hỏi, cô sẽ biết rằng Lục Ẩm Băng đã sớm nghĩ tới chuyện này, đã có dự tính và vẫn luôn ghi nhớ điều đó, cả hai vẫn luôn bận bịu trong nửa năm qua, ngày mai là Lễ trao giải Kim Tông, tháng sau hai người muốn nghỉ phép, Lục Ẩm Băng dự định sau kỳ nghỉ sẽ dẫn Hạ Dĩ Đồng về nhà để tạo bất ngờ cho cô.
Vậy nên một tháng qua Hạ Dĩ Đồng lúc nào cũng lưỡng lự giữa việc nói hay không nói, hao tâm tổn sức với chuyện này.
Lục Ẩm Băng ôm Hạ Dĩ Đồng ra khỏi chăn, đi tới sofa bên ngoài ngồi xuống, thoải mái dụi mặt vào ngọn tóc mềm mại của cô, hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Nghe cô nói Hạ Dĩ Đồng mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm trưa, giờ đã gần ba giờ chiều, dạ dày đã quen với thói này từ sớm nên cũng chẳng cảm thấy đói nữa rồi: "Em chưa đói, cũng chưa biết ăn gì." Cô nói thật.
"Vậy một tiếng nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm chiều? Em muốn ăn chỗ nào?"
Hạ Dĩ Đồng lóe lên suy nghĩ, ngửa đầu nhìn cô: "Em...có thể ăn đồ chị nấu được không?"
Lục Ẩm Băng lộ chút bối rối: "Chuyện này..."
Hạ Dĩ Đồng biết Lục Ẩm Băng có thể nấu ăn từ một talkshow, lần trước cô có xem một video Lục Ẩm Băng đăng trong dịp Tết Nguyên đán, cô ấy có thể thuần thục làm sủi cảo, chắc sẽ không từ chối đâu.
"Buổi tối chị có bận lịch trình gì không?" Cô hiểu chứ, không có khả năng Lục Ẩm Băng sẽ không vì đồng ý xuống bếp vì cô.
Lục Ẩm Băng gật đầu, xác nhận suy nghĩ của cô là đúng: "Chị tính tham gia một bữa tiệc nhỏ trong giới, nên không có nhiều thời gian để nấu.
Hay để lần sau đi, chị sẽ dành nguyên một ngày để nấu cho em."
"Dạ."
"Em nói..." Lục Ẩm Băng ngón trỏ đặt trên môi cô, lướt một vòng.
Trên môi có chút ngứa, Hạ Dĩ Đồng cũng không tránh né, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Lục Ẩm Băng cười nói, "Giờ chị hiểu sao các nữ minh tinh đều ở ẩn sau khi kết hôn rồi.
Từ lúc yêu đương, trong tâm trí toàn hình bóng của đối phương, hơi đâu bận tâm đến chuyện quay phim nữa."
"Chị tính rút khỏi giới?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
"Không phải, vẫn còn sớm, chị cũng không phải người coi tình yêu là cả thế giới." Lục Ẩm Băng trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ, nụ cười dần tắt: "Em thích xem diễn xuất của chị tới vậy, nếu một ngày nào đó, chị không có cách nào đi diễn nữa liệu em có còn yêu chị như trước không?"
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì theo như kế hoạch, cùng lắm là 5 năm nữa, cô sẽ chuyển sang làm đạo diễn, không tiếp tục nghề diễn viên này nữa.
Hạ Dĩ Đồng thích các nhân vật mà cô từng đóng, cô cũng đã đóng phim hơn chục năm rồi, nếu giờ cô trở về với một vai trò hoàn toàn xa lạ, Hạ Dĩ Đồng vẫn yêu cô như trước đây chứ?
Trái tim Hạ Dĩ Đồng bỗng đập nhanh hơn, bởi vì câu nói "không có cách nào đi diễn" luôn có một điềm gở khó tả, so với cách nói đó thì cô thích từ "đổi nghề" hơn, thế là cô mở lời sửa lại: "Chị tính đổi sang nghề đạo diễn sao?"
"Ừ.
Chị nhớ khi trước cũng có đôi lần đề cập qua."
"Biết đâu a, đến lúc đó em cần phải mời đạo diễn Lục chỉ dạy thêm."
Lục Ẩm Băng cười cười, ôm cô vào trong lòng: "Chẳng phải em nói muốn viết một bài hát dành cho chị sao? Vậy thì chị sẽ đạo diễn một bộ phim dành cho em, bộ phim dành cho chúng ta."
"Có qua có lại.
Mà tên phim là gì?: Hạ Dĩ Đồng cũng cười.
Lục Ẩm Băng khịt khịt mũi: "À...!Tạm thời chưa có."
Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Không vội, có thể từ từ suy nghĩ, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Lục Ẩm Băng nói: "Chuyện này không vội, nhưng em nên tranh thủ thời gian nghĩ xem xíu ăn gì đi."
Hạ Dĩ Đồng suy nghĩ một hồi lâu, thực sự vẫn không nghĩ ra muốn ăn cái gì, nên gạt chuyện này sang một bên: "Lần đầu tiên em tới công ty chị, chị không định thể hiện chủ nhà hiếu khách sao?"
Lục Ẩm Băng nghẹn lời: "Vậy thì để Tiết mama chọn nhà hàng đi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt lộ vẻ xảo trá tương đồng.
Thế là Tiết Dao trăm công nghìn việc, phải dành thời gian để chọn một nhà hàng, chiều lòng hai cái đứa rắc rối này.
Ngày hôm sau, ngày cuối cùng của tháng 7, lễ trao giải Kim Tông được tổ chức tại thành phố T, thảm đỏ dài vô tận, các phóng viên báo đài đã chờ sẵn hai bên thảm đỏ với dàn súng dài, pháo ngắn, xe sang lần lượt tới, các minh tinh tụ họp.
《Phá tuyết》được đề cử tại 9 hạng mục Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Nhạc phim xuất sắc nhất, Kịch bản xuất sắc nhất, Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất,...!nên toàn bộ dàn diễn viên và ekip đều đi thảm đỏ.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng cũng được tính là thành viên của đoàn phim, cùng được đề