Người trong đoàn phim không biết Nghiêm Khả Khả đã làm gì, chỉ biết sau khi nghỉ một ngày, cô như được thần trợ lực.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có mấy chỗ bị vấp, nhưng hướng đi cơ bản của nhân vật thì luôn chuẩn xác không hề có tý sai sót.
Thậm chí Liên Hồng Đăng còn không ngừng khen ngợi Nghiêm Khả Khả.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nếu so sánh, cùng là người mới “có chống lưng” nhưng Nghiêm Thảo thua kém hơn nhiều, có lúc còn bị mắng nhiều hơn Nghiêm Khả Khả.
Khác với Nghiêm Khả Khả, sau khi bị mắng, Nghiêm Thảo không cảm thấy mình thiếu năng lực chuyên môn, mà chỉ biết oán hận sự tiến bộ của Nghiêm Khả Khả.
Dựa vào cái gì mà ai cũng bao dung Nghiêm Khả Khả, nhưng lại nghiêm khắc với cô?
Hạt giống oán hận này ngày càng chôn sâu và phát triển trong lòng cô ta.
Nghiêm Khả Khả đang chú tâm cảm nhận niềm vui khi đóng phim, nên chẳng có tâm tư để quan tâm suy nghĩ của người khác.
Mặc dù cô là nữ phụ, nhưng tổng thể vai diễn cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn đều tập trung vào phần trước, còn phần sau chỉ đứng xem người khác diễn.
Ba tháng sau, Nghiêm Khả Khả thuận lợi đóng máy. Giai đoạn nóng nhất trong năm đã trôi qua rồi, thời tiết đang dần trở nên se lạnh.
Vào ngày cô đóng máy, các fan tự thành lập một đội tới đây ghé thăm.
“Các fan của chị đã đợi từ sáng đến giờ, đến giờ ăn trưa cũng chẳng dám rời đi, sợ sẽ bỏ lỡ chị.” Lạc Dương tháo đồ trang sức cho Nghiêm Khả Khả, rồi thành thật báo cáo tình huống bên ngoài đoàn phim cho cô nghe.
Nghiêm Khả Khả cúi đầu xem giờ, đã năm giờ chiều rồi.
Dù Nghiêm Khả Khả là người tỉnh táo thế nào, cũng không khỏi xúc động.
Có trời mới biết cô đã có bao nhiêu lần định từ bỏ, nếu không phải bọn họ tiếp thêm sức mạnh để cô đứng lên lại, e rằng cô đã sớm nằm trên con đường đang đi rồi.
“Cậu đi đặt mấy hộp cơm rồi phát cho mọi người đi, đợi tôi thay đồ xong sẽ ra ngoài ngay.” Nghiêm Khả Khả căn dặn.
“Vâng.” Lạc Dương ngày càng thuận buồm xuôi gió với chức vụ “trợ lý”.
Nghiêm Khả Khả cũng không nhàn rỗi, cô nhanh chóng thay đồ, rồi bàn bạc với đạo diễn về chuyện fan ghé thăm.
“Tôi muốn mượn đại sảnh phía trước một lát, ăn cơm hộp xong chúng tôi sẽ đi ngay.” Nghiêm Khả Khả bảo đảm.
“Được thôi, chỉ cần bọn họ đừng tiết lộ chuyện gì liên quan đến bộ phim là được.”
Đối với những diễn viên không kéo chậm tiến độ đoàn phim, Liên Hồng Đăng luôn đồng ý tất cả yêu cầu.
Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Cô tới đại sảnh tầng ba đi, nơi đó vừa quay xong hết cảnh, nhân viên cũng dời đi hơn nửa thiết bị rồi, có lẽ đó là nơi rộng lớn nhất.”
Nghiêm Khả Khả mừng rỡ, vội cảm ơn ông.
Cô bàn bạc với trưởng FC một lát, rồi mọi người trật tự đi vào nơi đã hẹn.
Mọi người ngồi xuống đất, lấy Nghiêm Khả Khả làm trung tâm, vây quanh Thần nửa hình tròn.
Lúc bọn họ vừa ăn cơm hộp vừa trò chuyện, thì cửa đại sảnh bỗng phát ra tiếng vang.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Thảo dẫn một nhóm người đứng ngoài cửa, định đi vào trong.
Có lẽ người bên ngoài cũng không ngờ trong phòng lại có người, nên sửng sốt một lát, rồi như ong vỡ tổ, bàn tán xôn xao.
“Chị, phó đạo diễn đã phê duyệt căn phòng này làm nơi ghé thăm cho tụi em rồi.” Nghiêm Thảo lên tiếng, như đang giải thích với Nghiêm Khả Khả, nhưng thực chất là đuổi người đi.
Nghiêm Khả Khả đâu phải người dễ bị bắt nạt, cô liền nở nụ cười xinh đẹp đáp: “Vậy thì thật trùng hợp, đạo diễn cũng cho chúng tôi mượn căn phòng để ăn cơm.”
“Ây yo, đúng là người có hậu đài có khác, có thể khiến đạo diễn đích thân tìm nơi cho ăn.”
Trong nhóm người, không biết ai đã nói một câu kỳ lạ như vậy, câu nói này nhanh chóng dấy lên chủ đề thảo luận chính của nhóm người phía sau Nghiêm Thảo.
Phần lớn fan Nghiêm Khả Khả đều là người trẻ tuổi nóng tính, vừa nghe người khác bôi nhọ idol mình, thì chế giễu lại ngay.
“Chúng