“Mấy người đang làm gì đấy?”
Cố Thần như bậc vương giả trời sinh, anh vừa lên tiếng, cho dù giọng nói không lớn lắm, nhưng cũng có sức răn đe vô hình.
Mấy người chặn trước cửa tự động nhường đường cho Cố Thần.
Nghiêm Thảo lau nước mắt, đi về phía Cố Thần, nghẹn ngào nói: “Thần, có lẽ chúng ta phải đổi nơi khác rồi, nơi này...”
Cô ta còn chưa nói xong đã khóc không thành tiếng.
Đọc FULL bộ truyện.
Nếu còn không hiểu lời Nghiêm Thảo, thì Nghiêm Khả Khả đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Cố Thần đi tới phía trước, lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Khả Khả, rồi quay đầu chất vấn phó đạo diễn đang run lẩy bẩy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện này... chỉ là một hiểu lầm...” Phó đạo diễn biết địa vị Cố Thần, nhưng cũng biết rất có thể Nghiêm Khả Khả là người của Phó Tăng Kiên, ông không muốn đắc tội với hai người này.
Ngược lại một fan đứng sau Nghiêm Thảo, thấy bên mình đã có người chống đỡ, thì nhất thời to gan nói.
“Nghiêm Khả Khả hiếp người quá đáng, rõ ràng nơi này đã sớm cho chúng ta mượn rồi, ai ngờ cô ta lại hớt tay trên, tìm thẳng đạo diễn cướp nơi này trước.”
“Cô nói láo, rõ ràng Khả Khả nhà chúng tôi tới xin đạo diễn, rồi đạo diễn cho chúng tôi mượn, cô dựa vào cái gì mà nói chúng tôi hớt tay trên?” Các fan Nghiêm Khả Khả cũng không chịu thua.
Nghiêm Khả Khả không nói gì cả, chỉ đứng đó, quan sát Cố Thần với vẻ mặt chế giễu, khiến anh không thể né tránh được.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản với quần jean, tay còn cầm hộp cơm vẫn chưa ăn xong.
Chắc chắn người không biết rõ chân tướng sẽ hiểu lầm rằng, cô là một sinh viên đại học trong sáng đơn thuần.
Theo lý mà nói thì giờ cô đã mang thai ba tháng rồi, nhưng người vẫn gầy hơn người bình thường một vòng.
Cô và con có đủ chất dinh dưỡng không vậy? Cố Thần không khỏi suy nghĩ sâu xa.
“Thần, hay là chúng ta bỏ qua chuyện này đi.” Nghiêm Thảo vươn tay kéo vạt áo Cố Thần, kéo anh ra khỏi suy nghĩ.
Cố Thần nghiêng đầu, thấy vành mắt Nghiêm Thảo đỏ ửng, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt.
Lẽ ra anh nên đòi lại công bằng cho Nghiêm Thảo, nhưng không biết tại sao, anh không muốn gây khó dễ cho Nghiêm Khả Khả trước mặt nhiều người thế này.
Nghiêm Thảo khàn giọng nói: “Là do lúc nãy chị nói mấy câu rất khó nghe, nên phải xin lỗi mọi người, bởi vì bọn họ vô tội.”
Cô ta còn chưa nói xong, một cô gái tính khí hơi nóng nảy đứng ra, tức giận bất bình: “Chúng tôi không làm sai, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải xin lỗi?”
Nói xong, cô gái còn đứng trước mặt Nghiêm Khả Khả, như gà mẹ bảo vệ đàn con.
Mặc dù tính khí nóng nảy nhưng sự tin tưởng vô điều kiện này thật sự khiến người khác phải cảm động.
Nghiêm Khả Khả nhớ tới trước đây cô vô cớ bị dính vào đủ kiểu scandal, bọn họ cũng nói giúp cô như thế.
“Đúng là vịt chết còn mạnh miệng, có cần bảo mọi người vạch trần bộ mặt hiện tại của các cô, thì các cô mới biết quay đầu không?” Người gây sự lúc trước lại lên tiếng.
Hình như đây là người phát ngôn của Nghiêm Thảo, lúc nói vẻ mặt cô ta đầy cao ngạo.
“Về chuyện liên quan đến nơi này, tôi không phủ nhận là không có hiểu lầm nào, nhưng tôi không thể chấp nhận việc các cô đổ hết tội danh lên đầu tôi.”
Nhân lúc cô gái chưa nói gì, Nghiêm Khả Khả đã giành nói trước.
Cô kéo cô gái trẻ tuổi nóng tính ra sau lưng, còn mình thì tiến lên hai bước.
Nghiêm Khả Khả quay đầu nhắc nhở, tưởng rằng Cố Thần sẽ nói giúp Nghiêm Thảo.
Thấy Nghiêm Khả Khả không tin tưởng mình, Cố Thần cũng hơi tủi thân.
Lúc Nghiêm Thảo gọi anh, anh đang thảo luận với thư ký về chuyện lát nữa phải mở hội nghị.
Nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày Nghiêm Khả Khả đóng máy, anh mới đẩy lùi hội nghị, để tới đoàn phim.
Sao người phụ nữ Nghiêm Khả Khả này luôn không biết tốt xấu vậy?
Nghĩ thế, sắc mặt Cố Thần càng thâm trầm hơn, đáy mắt cũng hiện lên sự tức giận.
“Sự thật đã bày ra trước mắt, đâu còn chuyện gì mập mờ nữa?”
Anh hất cằm, quay đầu nhìn nhóm người trước mắt, vẻ mặt đầy khinh thường: “Mấy người có thể theo đuổi thần tượng, nhưng mấy người hãy nhìn cho kỹ Nghiêm Khả Khả đi, cô ta có thật sự đáng để mấy người từ bỏ quan điểm sống, gạt thị phị qua một bên để theo đuổi thần tượng không?”