Đáp án không cần nói cũng biết.
Có sự “giám sát” của Đường Thu Dạ, ngày hôm sau Nghiêm Khả Khả đã mang giỏ hoa quả ngon đến bệnh viện.
Lúc cô tìm được Nghiêm Thảo, trong phòng bệnh chỉ có một mình Nghiêm Thảo.
Nghiêm Khả Khả quay đầu lại nhìn, sau khi xác nhận có phóng viên đi theo chụp ảnh, cô mới nở một nụ cười sâu xa, đi vào phòng bệnh.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô cố ý không đóng cửa, đều là những trò cũ, chắc Nghiêm Thảo cũng có thể đoán được mục đích của Nghiêm Khả Khả.
“Chị, chị đến để đền tội sao?” Nghiêm Thảo khiêu khích.
Rõ ràng là đầu đang quấn băng, cơ thể yếu đuối dựa vào giường bệnh, nhưng khí thế trên người lại không giống một người đang bị bệnh gì cả.
Nghiêm Khả Khả bật cười: “Tôi tới để chúc mừng cô đó.”
Cô đặt giỏ hoa quả lên đầu giường Nghiêm Thảo, nhướng mày: “Chúc mừng cô lại một lần nữa thành công đổi mạng mình để lừa gạt mọi người.”
Khiêu khích thì ai mà không biết? Không phải chỉ so xem ai là người có độ chịu đựng cao hơn ở dưới ống kính thôi hay sao?
Có lời khó nghe gì mà Nghiêm Khả Khả chưa từng được nghe chứ?
Sắc mặt cô không thay đổi, trào phúng nói: “Nhưng cô cảm thấy độ nổi tiếng của cô có đủ tư cách sao?”
“Chị không sợ tôi nói những lời này cho phóng viên, khiến chị mãi mãi không thể trở mình được sao?” Nghiêm Thảo ác độc nhìn Nghiêm Khả Khả, không có một chút ý tứ đùa giỡn.
“Vậy cô cảm thấy chỉ dựa vào mấy lời nói này đã có thể khiến tôi mãi mãi không thể trở mình được sao?” Nghiêm Khả Khả hỏi ngược lại.
Cô nhếch miệng khinh thường: “Ngược lại là cô đó, cô nói xem, nếu như tôi nói chuyện tự cô ngã vào máy quay với phóng viên, cô nghĩ cô còn có cơ hội trở mình không?”
Nghiêm Khả Khả chưa nói xong, Nghiêm Thảo đã trừng lớn mắt, vẻ mặt vô cùng sinh động.
Thật ra lúc Nghiêm Thảo ngất đi, Nghiêm Khả Khả đã đoán được kế hoạch của cô ta rồi.
Tuy cô ta đã nhanh chóng ném máy quay ra, nhưng cũng không đến mức khiến người khác không thấy được.
Huống chi lúc đó khoảng cách giữa Nghiêm Thảo và máy quay là hai, ba mét, nếu không phải Nghiêm Thảo tự mình nhích sang bên cạnh một bước, có khi máy quay còn chẳng thể chạm được đến chân cô ta.
Nhưng không có chứng cứ, Nghiêm Khả Khả cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu nỗi ấm ức này.
Hơn nữa, lúc đó cho dù cô nói ra, chắc Cố Thần cũng chẳng thể nghe lọt tai.
Lời nói mà sẽ không có ai tin, nói ra thì có ý nghĩa gì chứ?
Có lẽ cảm nhận được bản thân đã không cần thiết phải che giấu nữa, Nghiêm Thảo dứt khoát thẳng thắn: “Tôi cố ý đó, thì sao?”
Nghiêm Thảo quay đầu sang nhìn đám phóng viên đang hăng say chụp ảnh, sắc mặt nóng nảy: “Tôi không ưa chị, dựa vào đâu chị làm sai lại được người khác tha thứ, dựa vào đâu mọi người đều khoan dung với chị như vậy?”
Ai khoan dung với cô vậy?
Nghiêm Khả Khả nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, cô nghĩ đến những ngày tháng nước sôi lửa bỏng của bản thân trong đoàn làm phim, không khỏi nghi ngờ liệu có phải mắt của Nghiêm Thảo lựa chọn việc không nhìn thấy hay không!
Đương nhiên, cô không định kể khổ với Nghiêm Thảo. Sau khi biết được tâm trạng không cân bằng của Nghiêm Thảo, cô lại thả lỏng hơn.
“Nhưng cô nhìn xem, cô thất bại rồi, người ta khoan dung với tôi, tôi còn có thể làm sao?” Cô cố ý chọc vào nỗi đau của Nghiêm Thảo.
Nghiêm Thảo siết chặt chăn, nhìn chằm chằm Nghiêm Khả Khả một lúc lâu, rồi nghiến răng nói: “Vậy nếu như tôi tiết lộ chuyện chị hại chết mẹ tôi thì sao?”
Cho đến lúc này, nụ cười trên gương mặt Nghiêm Khả Khả mới dần dần ngưng đọng lại.
Còn Nghiêm Thảo như tìm được sơ hở của Nghiêm Khả Khả, tiếp tục nói về chủ đề này.
“Bây giờ vừa hay bên ngoài có phóng viên, giờ tôi sẽ nói với anh ta chị chính là hung thủ giết người, chị đoán xem liệu anh ta có khoan dung với chị không?”
Nói xong, Nghiêm Thảo ngồi dậy khỏi giường bệnh, cuối cùng Nghiêm Khả Khả cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, tát mạnh lên mặt Nghiêm Thảo.
Cô thua rồi.
Không cần nhìn cũng biết phóng viên bên ngoài đang không ngừng bắt góc, chụp “chứng cứ”.
Còn Nghiêm Khả Khả không quan tâm được đến những điều này nữa, cô lạnh lùng chế giễu: “Ha, Nghiêm Thảo, cô không cần mặt mũi nữa rồi sao?”
Nghiêm Thảo ôm mặt, cá chết lưới rách nói: “Tôi nói sai sao? Mẹ tôi đã chết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có chút tác dụng với