Cố Thần và Nghiêm Khả Khả cùng quay đầu lại, thấy Nghiêm Thảo đang đứng ở cửa, dưới chân còn có một bình hoa thủy tinh vỡ nát.
“Nghiêm Thảo, sao em lại ở đây?” Cố Thần nhíu mày, anh không muốn để người khác nhìn thấy cảnh tượng anh và Nghiêm Khả Khả cãi nhau.
Cho dù là người bạn tốt nhất của anh cũng không được.
Nghiêm Khả Khả đứng bên cạnh bật cười.
Đọc FULL bộ truyện.
Đương nhiên là đến nghe lén xem cô có nói những gì không nên nói hay không rồi, nếu không thì còn có thể thế nào nữa? Đang bệnh còn đi lấy nước cho bình hoa sao?
Cô vừa thầm chế giễu trong lòng, vừa chỉ trích đầu óc Cố Thần có vấn đề.
Nghiêm Thảo phía bên kia tỉnh táo lại, vẫn không dám tin nói: “Chị… mang thai rồi?”
“Đúng, nhờ phúc của cô, tôi có đứa con độc nhất của nhà họ Cố rồi.” Nghiêm Khả Khả sờ bụng mình, nhìn Nghiêm Thảo với một ánh mắt sâu xa.
Không ngoài dự đoán, sắc mặt Nghiêm Thảo trắng bệch, còn giống đang bị bệnh hơn là lúc bị bệnh.
Dù sao cũng không có việc gì tuyệt vọng hơn là việc đích thân để người khác mang con của người mình yêu nữa!
“Em về phòng bệnh nằm trước đi, lát nữa anh sẽ cho người đến dọn dẹp đống đồ này.”
Cố Thần tuy rất không vui, nhưng vẫn lên tiếng quan tâm.
Nghiêm Thảo không nói gì, cô ta nở một nụ cười cứng nhắc, nói: “Tin tức tốt như vậy, sao Thần không nói với em?”
“Sao phải nói với cô?” Nghiêm Khả Khả học theo giọng điệu của Nghiêm Thảo, bật cười.
“Tôi và Cố Thần là vợ chồng hợp pháp, muốn sinh một đứa con còn phải báo cáo với cô nữa à?”
“Nghiêm Khả Khả!” Cố Thần lên tiếng ngăn cản những lời nói khiêu khích của Nghiêm Khả Khả, vội bước qua dìu Nghiêm Thảo đang sắp ngã xuống.
Còn Nghiêm Khả Khả đứng nguyên tại chỗ, vô cùng tức giận, cô không kiềm nén được lớn tiếng mắng: “Cố Thần, anh là thứ chó má!”
Đợi lúc Cố Thần quay đầu lại nhìn, đã không còn thấy Nghiêm Khả Khả đâu nữa.
Nghiêm Khả Khả vẫn chưa ra khỏi bệnh viện, Đường Thu Dạ lại gọi điện đến.
“Nghiêm Khả Khả, có phải em có bệnh không! Bảo em đi xin lỗi, ai bảo em động tay động chân thế! Em có biết là chị đã tốn bao nhiêu tiền để mua tấm ảnh em đánh người ta không!”
Cách một cái điện thoại, Nghiêm Khả Khả vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức đến đập bàn đập ghế của Đường Thu Dạ.
Nghiêm Khả Khả mấp máy môi muốn phản bác, nhưng nước mắt lại rơi xuống trước. Cô vội cắn ngón tay, tránh để bản thân phát ra tiếng.
Cô khổ sở cúp máy, tùy tiện kiếm một cái cớ không tiện nghe máy với Đường Thu Dạ.
May mà Đường Thu Dạ tức giận nhưng vẫn nói lí, không tiếp tục ép Nghiêm Khả Khả nữa, chỉ bảo Nghiêm Khả Khả trở về cho mọi người một lời giải thích hợp lí.
Có điều Nghiêm Khả Khả không để ý đến những điều này nữa, cô chỉ muốn tìm một nơi để giải tỏa tâm trạng dồn nén của mình.
Cô đến phòng tập Taekwondo mà cô thường đến, ngồi trong hành lang cả một ngày trời.
Đây là một hạng mục vận động vô cùng khổ sở, mỗi một lần trưởng thành đều là dùng hàng ngàn những đau khổ để đổi lấy.
“Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh!”
“Chỉ cần có em ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt anh!”
Là hai lời hứa này đã khiến cô kiên trì đến ngày hôm nay, trở thành tia sáng duy nhất để cô tiến về phía trước.
Nhưng…
“Nhóc con, người mà mẹ muốn bảo vệ lại luôn bắt nạt mẹ, mẹ nên làm gì đây?” Nghiêm Khả Khả sờ bụng mình, ấm mức mím môi.
“Nghiêm Khả Khả, cậu đang lẩm bẩm gì đấy?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, dọa cô một phen.
“Người anh em, dọa nhau vậy sẽ chết người đó!” Nghiêm Khả Khả ngẩng đầu lên, ghét bỏ nói.
Đồng thời cô còn có chút chột dạ quan sát Phó Tăng Phúc, sau khi xác nhận anh hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, cô mới thu tầm mắt lại.
Cô che bụng mình lại, không khách khí nói: “Cậu ở đây làm gì?”
“Gọi điện cho cậu thì cậu không nghe, người quản lí của cậu cũng không tìm thấy cậu, tôi đoán chắc là cậu ở đây.” Phó Tăng Phúc thành thật đáp.
Anh ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khả Khả, cùng cô nhìn những người đang tập võ qua cửa sổ trong suốt, hỏi: “Theo lý mà nói, lúc này không phải cậu nên ở bên trong điên cuồng hành hạ người ta sao?”
“Theo lý gì?” Nghiêm Khả