Chỉ trong nháy mắt mà Ngô Giai Giai đã bị ngã nằm sõng soài trên nền đất.Thấy cô bé bị ngã nhưng mấy bạn nam khác lại đồng thanh cười to.Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân đối diện với tình huống như thế này, cô ngẩn người ra, sau đó nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ thì mới sực tỉnh, vội vàng chạy đến đỡ Ngô Giai Giai dậy, run rẩy quát chói tai: “Trần Hi! Các con vừa làm gì vậy!”Ngô Giai Giai mếu máo sau đó khóc lớn.Mẹ của Giai Giai chạy như bay vào thì nhìn thấy cô bé đang ngồi trên đất, bà hét lên: “Giai Giai!”Bây giờ chưa đến giờ vào học, Mạnh Vân đưa bốn năm bạn nam lên văn phòng.Hôm nay cô Trương cũng ở đây nhưng lại không thấy chuyện ban nãy nên Mạnh Vân phải kể qua một lượt.So với Mạnh Vân thì bọn trẻ vẫn sợ cô Trương hơn, vừa thấy cô Trương thì vội vàng cúi mặt xuống, nhưng riêng chỉ có một bạn nam tên Trần Hi vẫn còn đang bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.Cô Trương thấy bọn trẻ đứng trong văn phòng thì sắc mặt liền thay đổi, cô hỏi nhỏ, “Chuyện này là thế nào?”Mạnh Vân kể lại, cô dừng lại một chút, “… Lúc đấy Giai Giai ngồi ở ghế, cũng không cao lắm nên chắc ngã không bị thương chỗ nào đâu, nhưng con bé sợ như thế nên mẹ con bé đã đưa về nhà rồi.”Cô Trương gật đầu, “Đây cũng không phải lần đầu tiên.”Đến tận bây giờ mà tay của Mạnh Vân vẫn còn run rẩy.Tuy là cô chọn nghề này vì nó nằm ở cuối danh sách công việc tình nguyện, nhưng từ lúc bước chân vào nghề cô vẫn luôn tưởng tượng đây là một môi trường tốt đẹp.Trong dạy học và giáo dục, bọn họ không đơn thuần là chỉ giáo dục bọn trẻ mà là giáo dục cho rất nhiều con người sau này.Bởi vậy mà đây chính là một nghề nghiệp vô cùng vĩ đại.Một đứa trẻ sau khi lớn lên có thể trở thành người như thế nào, có thể sẽ thành một nhà khoa học, một tác giả, một chính trị gia hoặc chỉ là một người vô cùng bình thường, ở độ tuổi này đương nhiên không thể nhìn ra được bọn trẻ mai sau sẽ trở thành gì. Nhưng dù là gì thì mỗi đứa trẻ vốn dĩ đều rất lương thiện, cho dù nó có nghịch ngợm đến đâu đi chăng nữa, mà những tính cách của bọn trẻ sau này đều phụ thuộc vào cách giáo dục từ nhỏ.Thầy giáo nghiên cứu của cô đã từng nói, chúng ta không giáo dục bọn trẻ để bọn chúng thành công mà giáo dục để bọn trẻ đi lên từ con số không.Từ nhỏ đến lớn, đừng nói đến bắt nạt, cô rất ít khi cãi nhau với người khác. Vậy nên bây giờ khi chứng kiến bọn trẻ bắt nạt bạn trong lớp thì cô thật sự không thể hiểu nổi.Chuyện này đã hoàn toàn đi ngược với những gì mà cô mong muốn ban đầu, mà cô cũng cảm thấy bản thân mình lại quá vô dụng khi chuyện này xảy ra.Cô Trương thấy cô đã lo lắng đến mức này thì thở dài, vỗ vỗ vai cô, “Chuyện này không phải chúng tôi không muốn quản, đây chỉ như cãi nhau ầm ĩ giữa mấy đứa trẻ với nhau thôi, bọn trẻ xô xát một chút cũng là chuyện không tránh được, mà mỗi lần như thế này Trần Hi đều nói không cố ý thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”Mạnh Vân cắn răng hỏi, “Nhưng nhìn vẻ mặt của thằng bé thì đâu giống không cố ý đâu… Vì sao Trần Hi lại luôn bắt nạt Ngô Giai Giai vậy?”Bây giờ trong xã hội có rất nhiều gia đình đơn thân, đâu đến nỗi bị xa lánh kì thị đến mức thế.“Mẹ của Trần Hi và mẹ của Ngô Giai Giai trước kia là bạn học, nghe nói có ân oán cũ chưa giải quyết.” Cô Trương nhẹ giọng nói, “Lúc Ngô Giai Giai mới chuyển qua lớp này thì mẹ Trần Hi đã đi rêu rao chuyện này khắp trường. Mỗi ngày khi tan học đều đứng ở cổng trường nói chuyện phiếm với các phụ huynh khác, bây giờ ai cũng biết chuyện nhà cô bé. Có lẽ thằng bé nghe thấy mẹ kể chuyện thì học theo nên mới đến lớp bắt nạt bạn.”Mạnh Vân nhìn chằm chằm.Cô Trương kể xong thì gọi Trần Hi đến, nghiêm túc hỏi: “Trần Hi, hôm nay con đã làm gì? Nói rõ ràng vào, cô nghe cô Mạnh kể hết rồi!”Trần Hi bĩu môi, dáng vẻ giống như cậu ấm được nuông chiều, “Con không cẩn thận va phải Ngô Giai Giai.”“Không cẩn thận à? Không cẩn thận mà có thể đẩy bạn ngã từ trên ghế xuống hả?”Trần Hi không nói gì.Dù gì thì thằng bé vẫn là trẻ con, bị cô nói hai ba câu đã có chút lo lắng.Cô Trương quát hai câu sau đó lại gọi bạn của thằng bé vào quát thêm vài câu nữa rồi mới cho bọn trẻ về lớp.Mạnh Vân nhìn thấy cảnh này, cô chỉ cảm thấy trong cổ như bị nghẹn lại, “Thế này không được, muốn bọn trẻ biết lỗi sai thì ít nhất phải làm cho bọn chúng đến xin lỗi Ngô Giai Giai mới được.”Cô Trương xua xua tay, “Cô Mạnh, có chuyện này chắc cô không biết, mẹ của Trần Hi… không dễ thuyết phục như các phụ huynh khác đâu, nhà bọn họ rất có điều kiện, thằng bé ở nhà được nuông chiều quen rồi, bây giờ nghịch ngợm như vậy, cô bắt thằng bé xin lỗi thì mẹ thằng bé sẽ chạy tới trường ngay.”“Nhưng như vậy cũng không thể…”Lần này Mạnh Vân thật sự cảm thấy nghẹn ứ lại.Mà bởi vì chuyện hôm nay mà giờ cô vẫn chưa ăn trưa.Cô đi đi lại lại trong văn phòng một lúc, trong lòng đã có quyết định.Mạnh Vân đến lớp học, cô gọi Trần Hi ra.Nhìn thấy Mạnh Vân, vẻ mặt của thằng bé không như lúc đứng đối diện với cô Trương, giống như không hề sợ giáo viên mới nhu nhược này.Mạnh Vân cúi người, cô đối mặt với Trần Hi hỏi, “Trần Hi, con nói cô nghe, con ghét bạn Ngô Giai Giai sao?”Trần Hi không nói gì.“Chuyện hôm nay cô biết không phải lần đầu xảy ra” cô nói chuyện nghiêm túc, “Lúc con đẩy Ngô Giai Giai ngã thì không