“…”Mạnh Vân ngây ngốc nhìn anh.Lục Dã nhìn cô một lúc lâu, trong lòng rối tinh rối mù, “Em… Muốn đi gặp cậu ta à?”Anh cố gắng đè nén sự sợ hãi lại, nở một nụ cười hỏi cô, “Em muốn đi gặp cậu ta không? Dù sao cũng từng là bạn học…”Mà cũng chỉ có anh biết, để nói ra câu này anh đã phải đắn đo đến mức nào.Mạnh Vân vẫn không nói gì.Lục Dã thấy vậy thì lúng túng, “Xin lỗi, em không vui à…”Không vui?Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh ngẩng đầu lên thì đã thấy Mạnh Vân dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi.Lục Dã ngạc nhiên, nhưng bỗng dưng lại nở một nụ cười.Đắn đo cả ngày, cuối cùng cô có nghe thấy đâu. Anh cũng không biết bản thân lại đi lo được lo mất chuyện gì nữa.Mạnh Vân uống say rồi thì cũng không quậy phá gì cả, cô ngoan ngoãn dựa vào ghế ngủ say.Lục Dã định dừng ở ven đường để cô ngủ một lúc nhưng lại sợ cô không thoải mái sẽ bị cảm lạnh nên đành phải lấy chăn dự phòng trong xe ra đắp cho cô.Anh lái xe chầm chậm để cô ngủ thoải mái, mãi đến khi anh dừng xe dưới tầng nhà cô nhưng Mạnh Vân vẫn đang ngủ rất sâu.Lục Dã tắt máy, anh nghiêng người dựa vào tay lái nhìn cô.Trong xe chỉ có một ánh đèn nhỏ trên trần xe, tuy hơi tối nhưng bên ngoài đèn đường lại vô cùng sáng.Anh nhìn ánh đèn chiếu đến nửa khuôn mặt cô, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy một chút lông tơ trên mặt cô.Da của Mạnh Vân rất đẹp, tuy khuôn mặt không tính là cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất đáng yêu, có nét dịu dàng ôn nhu, nhìn qua là biết một cô gái nhỏ mềm.Nhìn bề ngoài như vậy nhưng không ai biết được ẩn dưới đằng sau đó lại là sự kiên cường dũng cảm.Lục Dã từng nhìn thấy cô gái nhỏ này bướng bỉnh, cố chấp rồi, nhưng anh chỉ thấy cô lại vô cùng đáng yêu.Nói cho cùng thì cái gì của cô anh đều thích hết.Lục Dã nhìn chằm chằm Mạnh Vân một lúc lâu, sau đó anh tháo dây an toàn cho cô.Anh suy nghĩ một chút, như vậy có bị cho là chiếm tiện nghi của cô không?Từ nhỏ Lục Dã đã được dạy dỗ đàng hoàng, cư xử phải biết chừng mực. Chỉ là một đêm vào ba năm trước, khi Mạnh Vân thơm mềm dựa vào lồng ngực anh, mơ màng gọi anh “Lục học trưởng”…Anh thừa nhận rằng vào lúc đó, tất cả lý trí và lời dạy bảo từ nhỏ đều sụp đổ trong nháy mắt.Có trời mới biết anh thích Mạnh Vân đến nhường nào.Anh suy nghĩ miên man một chút, khi sắp chạm vào gương mặt của Mạnh Vân thì anh bỗng dừng lại.Vẫn nên chờ cô tỉnh lại trước đã.Làm vậy thì không chừng cô sẽ rất tức giận.Lục Dã cười cười tự giễu bản thân, vừa định quay đi thì đã nhìn thấy Mạnh Vân mở mắt.Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó Lục Dã mới cẩn thận hỏi, “Em tỉnh rồi à…”Mạnh Vân nhìn chằm chằm anh, sau đó đột nhiên thở dài.“Lục học trưởng, bây giờ em phải làm sao…”Lục Dã bỗng dưng luống cuống, sau đó anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Có anh ở đây, không sao đâu.”Mạnh Vân chưa kịp phản ứng, chỉ hơi choáng váng nhào vào lồng ngực anh.Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dường như cái vỗ ấy đã vỗ vào trái tim của Mạnh Vân, khiến cô thoải mái hơn, ấm áp hơn.Là Lục Dã.Nhưng ngồi mãi trong xe cũng không hay cho lắm, Lục Dã buông cô ra, anh mở cửa xe ôm cô đi lên tầng.Thật ra Mạnh Vân cũng không uống nhiều lắm, chỉ là tâm trạng của cô không tốt nên càng uống càng dễ say, mà ban nãy cô cũng ngủ một lúc rồi nên giờ đã tỉnh táo hơn nhiều.Trong bóng đêm, cô nằm trên lưng Lục Dã thì bỗng dưng nhớ ra một chuyện.“Lục D㔓Sao vậy?” Lục Dã đẩy cô lên một chút để cô nằm thoải mái hơn.“Tại sao anh lại thích em?”Chuyện này Mạnh Vân đã thắc mắc rất lâu rồi, ngay từ lúc học đại học cô đã biết.Tuy rằng cô theo đuổi Ngụy Tống Từ điên cuồng như thế nhưng cũng không phải đến nỗi không biết gì, Lục Dã đối với cô như thế nào cô đều biết. Ban đầu cô còn nghĩ rằng do tính cách của anh ấy như vậy, nhưng lâu dần cô cũng nhận ra.Lục Dã… chắc là thích cô?Chuyện này cô chưa từng nói với ai cả, kể cả Qúy Hiểu Thích cũng chưa từng biết.Lúc ấy Lục Dã chính là người trong mộng của rất nhiều nữ sinh, gia thế tốt, lại đẹp trai như vậy, quan trọng nhất là anh rất dịu dàng, không phải loại người tự cao kiêu ngạo.Mà khi học đại học, thành tích tốt cũng là một loại nổi tiếng, khi đó Ngụy Tống Từ quá nổi bật, đến nỗi chỗ nào có áp phích quảng bá của trường cũng sẽ có mặt anh, vậy nên mọi người mới gọi anh ấy là đại học bá (1).(1) Đại loại là đứng đầu toàn trường hoặc là thành tích rất cao.Lục Dã thì không có thành tích tốt như vậy, nhưng anh ấy lại rất nổi tiếng, trong trường không cần biết đang ở khoa nào, chỉ nhắc đến tên của Lục Dã thì chắc chắn sẽ có vài cô gái thích anh ấy, “A, Lục Dã à…”Có thể coi như người nổi tiếng nhất trường rồi.Nhưng Mạnh Vân lại luôn không hiểu, vì sao Lục Dã lại đi thích người theo đuổi bạn cùng phòng của mình?Lục Dã cười nhẹ, “Vậy tại sao em lại thích đầu ba trăm?”Ồ…Mạnh Vân mím môi, mơ màng nói: “Tiếng sét ái tình?”“Anh cũng là tiếng sét ái tình đó.”Mạnh Vân không vui, “Không nghĩ đã nói.”“Ấy, không phải người ta hay nói trúng tiếng sét ái tình thì sẽ nhất kiến chung tình sao! Nếu thế thì em đúng là đồ lăng nhăng!”“…”…Cũng không còn sớm, ngày mai cả hai người vẫn phải đi làm nữa, nhưng Lục Dã lại không yên tâm để Mạnh Vân một mình, cho nên anh đưa cô về nhà rồi nghĩ ngày mai sẽ đến đón cô đi làm.Mạnh Vân đang dụi mắt, nghe thấy anh nói vậy thì hoảng hốt, “Không cần đâu, anh đi đi lại lại thế mệt lắm, với cả em cũng tự đi được mà…”Lục Dã nhìn cô đang mơ màng buồn ngủ thì trong lòng lại thấy ngứa ngứa, muốn qua nhéo