Càng đến gần phòng hiệu trưởng thì Mạnh Vân càng thấy lo lắng, giống như sắp đến đoạn đầu đài. (1)(1) Đoạn đầu đài là nơi chém đầu đó =))Cô không lo bị mất việc, điều cô lo lắng là mọi người sẽ không hiểu được lời cô nói.Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Mạnh Vân hít một hơi thật sâu, sau đó duỗi tay gõ cửa.“Mời vào.”Cô đẩy cửa vào thì đã nhìn thấy mẹ Trần Hi đã ngồi bên trong.Nhìn thấy Mạnh Vân, mẹ Trần Hi lập tức bĩu môi, sau đó bà ấy bắt đầu mắng chửi, “Thầy Triệu, các ông xem có còn đạo lý gì không hả, bọn trẻ ở đây bị vu oan đến chết mất thôi! Theo tôi thấy thì các ông tuyển giáo viên mới thì phải chú ý một chút, giáo viên trẻ quá thì đừng tuyển, người ta làm gì có kinh nghiệm…”Mạnh Vân không để ý đến bà ấy, cô lúng túng nhìn hiệu trưởng sau đó hơi cúi đầu, “Thầy hiệu trưởng, có chuyện gì sao?”“Cô Mạnh à” Hiệu trưởng liếc mắt nhìn cô Trương một cái để ra hiệu cho cô đi ra ngoài, sau đó ông lại gãi đầu khó xử nói, “Là thế này, phụ huynh học sinh phàn nàn lời nói của cô không phù hợp trong môi trường dạy học, làm bọn trẻ sợ.”“Tôi xin lỗi.”Mạnh Vân nhẹ giọng cắt ngang lời của ông.Mạnh Vân nhìn mẹ Trần Hi một chút, sau đó cô mới từ từ nói: “Đối với chuyện chất vấn Trần Hi mà chưa có bằng chứng rõ ràng thì đó là lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi. Thế nhưng với thái độ của Trần Hi, tôi cho rằng nếu không sửa đổi ngay từ bây giờ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến suy nghĩ khi trưởng thành.”Mẹ Trần Hi tức giận, tay run run chỉ thẳng mặt cô, “Ý cô nói là tôi dạy hư con trai tôi ư?”Mạnh Vân mím môi, nhưng cô không phủ nhận. Mẹ Trần Hi cười gằn một tiếng, bà không nói chuyện với cô nữa, “Thầy Triệu, lúc trước trường học của các ông muốn mở rộng thêm, ông không nhớ đến lão Trần nhà tôi đã âm thầm giúp đỡ sao? Các ông mở nhà trẻ tư nhân, chúng tôi lại giới thiệu cho trường của ông thêm bao nhiêu học sinh nhập học vào đây ông còn nhớ không? Nhà chúng tôi không cần các người cảm kích, chỉ cần con trai tôi thích học ở đây, người làm cha mẹ như chúng tôi sẵn sàng chi tiền giúp đỡ. Nhưng nay tôi nói câu này, nếu hôm nay ông không cho thôi việc cô ta thì trường của ông cũng đừng mở cửa nữa!”Mạnh Vân không nghĩ nhà Trần Hi lại có thể làm đến mức đó.Cô chỉ nghe cô Trương nói nhà thằng bé làm bất động sản… Cũng không thể trách được, vốn dĩ bọn họ có điều kiện.Nhưng bây giờ Trần Hi mới chỉ học mẫu giáo, sau này thằng bé sẽ còn lên tiểu học, sơ trung, cao trung rồi đến đại học, nếu cứ như bà ấy nói thì không khác nào muốn rải tiền cho con mình đi qua.Ông thấy mẹ Trần Hi muốn làm ầm ĩ lên thì cố hạ giọng khuyên bà một chút, sau đó ông lắc đầu nhìn Mạnh Vân.“Cô Mạnh, hôm nay cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện.”Mạnh Vân gật đầu rồi đi ra ngoài, cô vừa ra thì cô Trương đã chạy đến, “Không sao chứ? Tôi nghe thấy ở trong…”Mạnh Vân miễn cưỡng cười một cái, “Không sao đâu, cảm ơn cô, bây giờ tôi đi tìm bọn trẻ đã, mấy ngày nay làm phiền cô quá.”Cô Trương nghe vậy thì liền hiểu ý của cô, thở dài vỗ vai cô.“Cô cũng mệt rồi.”Mạnh Vân đi đến phòng học.Bây giờ đang là thời gian hoạt động tự do, vậy nên ngoài sân có rất nhiều các bạn nhỏ đang chơi bóng, số còn lại thì ở trong lớp chơi đồ chơi.Mạnh Vân nhìn trong lớp không thấy thằng bé đâu nên liền vòng ra ngoài.Trần Hi với mấy đứa trẻ đang cùng chơi bóng ở ngoài sân rất vui vẻ. Nụ cười của bọn trẻ chính là liều thuốc chữa lành những phiền muộn của con người.Mạnh Vân bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng hơi rối rắm một chút, sau đó cô mới đi đến trước mặt Trần Hi, cúi xuống đối diện với thằng bé.“Trần Hi.”Trần Hi cũng nhìn thấy Mạnh Vân, “Cô Mạnh”, trẻ con chưa dậy thì vỡ giọng thì cho dù là giọng con trai cũng rất dễ nghe.Bên cạnh thằng bé có mấy bạn khác cũng chú ý đến, bọn trẻ không chơi bóng nữa, ánh mắt hơi rụt rè nhìn về phía cô.Còn có mấy bé líu ríu gọi “Cô Mạnh”Mạnh Vân gật đầu.Chờ khi xung quanh yên tĩnh lại thì Mạnh Vân mới đứng lên, cô chăm chú nhìn Trần Hi nói: “Trần Hi, chuyện ngày hôm qua cho cô xin lỗi, là do cô không thấy rõ tình huống đã đoán lung tung.”Trần Hi im lặng, “…”Mạnh Vân xoa đầu thằng bé, “Nhưng thực hư chuyện là thế nào thì con cũng tự biết mà phải không. Trần Hi, con cũng lớn rồi, cô cảm thấy cô nên tôn trọng lời nói của con. Vì vậy chuyện hôm qua cho cô xin lỗi.”Nói xong thì cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Mạnh Vân không tự cao vì bản thân mình là giáo viên đi dạy dỗ bọn trẻ, nhưng cô thừa nhận mình đã nóng vội, cũng đã nói những lời lẽ không phù hợp.Cô muốn đối diện với sai lầm của bản thân, vì vậy cô phải nghiêm túc xin lỗi bọn trẻ.Sau khi bỏ được tảng đá trong lòng rồi Mạnh Vân mới xách túi đi chào hỏi mọi người một chút, sau đó mới ra khỏi trường.Bây giờ mới là 10 giờ, Mạnh Vân nhìn đồng hồ xong thì gọi điện cho