Lục Dã từ trên giường nhảy dựng lên.Đây đúng là chuyện vui ngoài dự kiến… Anh không nhịn được cười to một lúc lâu mới gõ tin nhắn trả lời Mạnh Vân.“Đương nhiên là đi rồi!”Mạnh Vân sợ không dám đối diện với câu trả lời của anh, lại cộng thêm cơn buồn ngủ đang tấn công, thế nên cô quyết định ném điện thoại đi và mơ một giấc mơ đẹp.Mà lúc này cũng chỉ còn mỗi Lục Dã đang nằm cười ngây ngô cả đêm, anh vui đến nỗi nằm mơ còn thấy được cái gì mà lãng tử cưỡi ngựa, rồi còn có cả mấy chi tiết lãng mạn gì đó nữa. (Mấy cô đã nghe câu ‘yêu vào ngu như bò’ chưa :v)Không phải là tự dưng anh lại muốn mình ngớ ngẩn như mấy cô gái hay mộng mơ này kia đâu…Nhưng đây chính là chuyện anh hằng mơ đã nhiều năm rồi.Lục Dã lại bắt đầu nghĩ ngợi, có lẽ nên cầu hôn ở nhà hàng tây, sau đó nên mua loại hoa nào nhỉ, nên mua nhẫn kim cương của hiệu nào?Nhà tân hôn nên mua ở chỗ nào? Bây giờ có cần phải trang trí luôn không?? Nếu không trang trí thì có phải lúc chuyển vào sẽ có mùi không???…Mạnh Vân đưa Qúy Hiểu Thích đến trường từ sáng sớm.Trường học của Qúy Hiểu Thích không phải trường chính quy, thế nên giờ giấc quy định cũng không nghiêm ngặt như các trường mầm non khác, một lớp có 20 bạn, từ bạn nhỏ tuổi đến bạn lớn đều có, mỗi lớp như vậy chỉ cần 2 giáo viên trông là được.Lúc Mạnh Vân theo Qúy Hiểu Thích đi vào thì chỉ có một giáo viên khác ngồi trong lớp, cô ấy chào hỏi xong thì cũng không hỏi gì nhiều, sau đó lại quay ra tiếp tục làm bài tập thủ công với bọn trẻ.Nhưng bản thân Mạnh Vân lại cảm thấy rất ngại, “Có phải tớ đến đây là quấy rầy cậu làm việc không?”Qúy Hiểu Thích đặt túi lên bàn rồi ngồi xuống ngay trung tâm của chiếc bàn dài, chờ bọn trẻ đưa bài tập cho cô sửa xong xuôi mới nói, “Quấy rầy gì đâu, tớ với cô Bùi trông thế này mệt lắm, sắp không cười nổi nữa này, cậu đến đây giúp một tay thì có gì quấy rầy chứ. Bình thường còn có bảo mẫu hoặc tài xế trong nhà mấy đứa trẻ trông giúp nữa, không nghiêm ngặt như chỗ cậu đâu.”Mạnh Vân nhẹ nhàng mỉm cười.Trẻ con vốn rất thích Mạnh Vân, vậy nên chẳng mấy chốc đã có rất nhiều các bạn nhỏ vây xung quanh cô.“Chị, chị, chị là cô giáo sao?”“Chị giúp em vẽ tranh được không?”“Chị ơi…”Mạnh Vân chơi với bọn trẻ mất cả một buổi trưa, vất vả lắm mới chờ được đến lúc giáo viên ca sau tới nhận trông lớp. Lúc này cô và Qúy Hiểu Thích mới ra ga tàu điện ngầm đi thẳng đến vùng ngoại thành.Nói là núi nhưng thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ, thích hợp cho những người trung niên và người cao tuổi đến chơi vậy nên chỗ này không dốc lắm.Thành phố này là một thành phố ở ven biển, bởi vậy xung quanh không có núi. Chỗ hai người đang đi thật ra là ba mặt ven biển tạo thành một phần sườn đất, trông giống như một ngọn núi nhỏ.Hai người ngồi ăn bánh mì, uống một chút nước, nghỉ tầm một tiếng để lấy lại tinh thần, cuối cùng chỉ mất nửa tiếng để leo đến đỉnh núi.Trên đỉnh núi có một ngôi chùa, trước cửa còn có cả chỗ bán hương.Qúy Hiểu Thích nghĩ đằng nào đã mất nửa tiếng để leo đến đây, vậy thì cũng nên vào trong thắp một nén nhang, quyên góp vào hòm công đức 20 đồng.Mạnh Vân nhìn thấy vậy thì liền bật cười, “Cậu chưa tới đây bao giờ à?”Qúy Hiểu Thích bĩu môi, “Chỉ có người nào rảnh mới nghĩ đến leo núi thôi, cậu đừng chê tớ, đây đúng là lần đầu tiên tớ đi leo núi, lát nữa tớ sẽ chụp vài tấm mang về cho mẹ xem, mẹ tớ còn chưa đi bao giờ đâu.”Mạnh Vân không nhịn được mà cười thành tiếng.Qúy Hiểu Thích không để ý cô nữa, hai người bước ra khỏi ngôi chùa, đi được một đoạn thì vào hàng quán ven đường nghỉ ngơi.“Thật ra ban nãy tớ có cầu giúp cậu, cầu mong cậu và Lục Dã có thể kết hôn yên bình… Cầu mong mọi người đều có thể bình an, như vậy là tốt rồi.”Mạnh Vân sửng sốt một chút, cô nắm lấy tay Qúy Hiểu Thích, “Tiểu Thất…”“Hầy”, Qúy Hiểu Thích đẩy cô ra, “Tớ sẽ kết hôn trước cậu cho mà xem, cậu nhớ phải làm phù dâu cho tớ đấy.”“…”Kết hôn à.Hai từ này cũng xa xôi quá.Nhưng thực tế thì cô và Qúy Hiểu Thích sắp 26 tuổi rồi, mà Lục Dã thì cũng sắp bước sang tuổi 30…Nhưng trước Lục Dã thì cô chưa từng có bạn trai, nếu nghĩ đến kết hôn thì có phải hơi khó tin không.Cô chỉ cảm thấy, với hoàn cảnh của mình như vậy sẽ rất khó để kết hôn, yêu thì yêu thôi… Chứ nếu về ra mắt gia đình thì sẽ rất xấu hổ, càng nghĩ lại càng thấy sợ, cô sợ nhà Lục Dã sẽ nhìn cô với ánh mắt khác thường.Nhưng cái quá trình này còn nhanh hơn ngồi tên lửa nữa, ngay từ lúc chưa yêu nhau Lục Dã đã biết hoàn cảnh của gia đình cô, thoáng cái đã chuẩn bị về ra mắt phụ huynh rồi.Cả một quá trình giống như cô đang cưỡi một con ngựa, mà con ngựa này lại bị Lục Dã đứng đằng sau thúc giục.Mạnh Vân tưởng tượng một chút, sau đó lại không nhin được mà nở nụ cười.“Khó đấy, tớ cũng không biết được nha.”“Này! Mạnh Vân, cậu đừng có để to bụng xong chơi ăn gian nhá!” (Thế thì anh nhà lại mừng quá :v)Mặt Mạnh Vân liền đỏ bừng lên, cô hung hăng vỗ một cái vào vai Qúy Hiểu Thích, “Cậu nói linh tinh gì thế!”Qúy Hiểu Thích không nhịn được bò ra cười, ngã vào người của Mạnh Vân, một lúc lâu sau mới ngồi dậy, “Hôm nay chúng ta về đi.”“…Ơ? Sao vậy?”Cô nhìn Mạnh Vân xua xua tay, “Vị nào đó nhà cậu giục tớ đấy, còn nói là một đêm không gặp như cách ba thu, nhớ cậu muốn chết rồi kìa, lát nữa vị đó sẽ tự mình đến tận nơi đón cậu về nhà.” Sau đó cô lại nhấn mạnh hai chữ “Tự mình”, giọng điệu còn có ý trêu chọc Mạnh Vân.Mà Mạnh Vân nghe xong thì liền khựng lại, cả mặt bắt đầu đỏ lên.“Cậu đừng có để ý đến Lục Dã bị lên cơn thần kinh!”…Ai đó bị lên cơn thần kinh cũng đến nhanh lắm.Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích mới về đến nhà thì đã thấy xe của Lục Dã đỗ ở trong tiểu khu.Qúy Hiểu Thích hừ một tiếng, “Muốn ói!”Mạnh Vân đỏ mặt, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, vậy nên cũng không phản bác lại Qúy Hiểu Thích, “Tớ về trước đây.”“Đi đi, đi đi, con gái gả chồng như nước đổ đi!” Qúy Hiểu Thích cảm thán vài câu, sau đó lại làm mặt nghiêm túc, “Nhưng đừng có làm gì đấy nhá, nếu không cậu không mặc được áo cưới đâu.”Mạnh Vân đánh cô một cái, “Đừng có nói lung tung… Tớ đi đây.”Lục Dã đã nhìn thấy cô từ sớm, anh không nói gì, chỉ yên lặng mỉm cười, đi vòng ra mở cửa cho cô lên xe.Đợi cô cài dây an toàn xong thì Lục Dã mới