Hai người nằm trên chiếc giường lớn một lúc, sau đó vẫn quyết định buổi tối sẽ đi ăn hải sản.Dù sao đã mất công tới đảo rồi, vậy thì hải sản nướng, BBQ, các quán ăn ven đường cũng phải nếm thử mỗi món một ít mới được.Hải sản ở thành phố làm sao bằng hải sản ở đây, con hàu ở đây con nào cũng to như lòng bàn tay.Mạnh Vân không thích ăn mấy món này lắm nên đã gọi thử các loại sò. Chủ quán nướng mấy món, sau đó lại cho thêm ớt vào, trong chốc lát mùi thơm đã bốc lên ngào ngạt, ai đi qua ngửi thấy chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được.Lục Dã không hay ăn ở các hàng quán vỉa hè, nhưng thấy chủ quán chế biến đồ ăn có đeo găng tay, tất cả nguyên liệu được vớt trực tiếp từ dưới biển lên, đều là đồ tươi sống, lúc sơ chế vẫn còn nhảy tanh tách, hoàn toàn hợp vệ sinh an toàn thực phẩm.Anh đi cùng Mạnh Vân nên cũng gọi không ít hải sản, định lát nữa sẽ thử hết tất cả món.Phiên chợ náo nhiệt nhất thì vẫn phải là về đêm, hai người chọn một góc sau đó ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.“Sao không thấy cát huỳnh quang nhỉ.”“Anh mới đi hỏi dân ở đây, mọi người nói đảo Dongji không hay thấy cát huỳnh quang đâu, muốn ngắm rõ thì phải đi đảo Hoa Điểu* thì mới thấy được. Lần này chúng ta đi hơi vội nên không kịp mua vé đến đảo Hoa Điểu, hay là cuối tuần lại đi nữa nhé?”*Đảo Hoa Điểu (花鸟的): Là đảo cực bắc của tỉnh Chiết Giang, Trung QuốcLục Dã có hơi ngại. Thật ra anh cũng chưa tới đây bao giờ, lúc chọn địa điểm đi du lịch lại không chú ý đến đánh giá và bình luận của những người đã từng đến đây nữa.Mà rõ ràng Mạnh Vân thì muốn đến đây vì bãi cát huỳnh quang…“Không vội mà, tới mùa hè là sẽ có hả? Dù sao thì nơi này cũng rất đẹp.”Mạnh Vân không để ý lắm, cô đeo bao tay dùng một lần, tiện tay đút vào miệng Lục Dã một con trai.Lục Dã ăn cay nhiều nên môi đã đỏ cả lên, anh uống vài ngụm bia, sau đó mới tiến lại gần cô.“Em muốn cho anh chết vì cay à…”“Anh làm gì vậy, đang ở ngoài đấy! Á… Lục Dã!”Mạnh Vân đẩy mạnh anh ra.Lục Dã thấy Mạnh Vân ngại đến mức tức giận thì mới ngưng lại, ngoan ngoãn cúi đầu ăn que nướng.Chỉ là khi hai người đã yên lặng thì âm thanh từ bàn bên cạnh mới vang lên vô cùng rõ ràng.“Bố, sao chúng ta lại đến đây chơi vậy? Không phải bố nói đến gặp mẹ sao?”Nghe được giọng nói của người bạn nhỏ thì Mạnh Vân lập tức quay sang nhìn hai người bàn bên một cái.Bàn bên cạnh có hai người một lớn một nhỏ, mà người bạn nhỏ ngồi bên cạnh bố lại vô cùng xinh đẹp. Tuy cô không nhìn rõ mặt ông bố nhưng cũng có thể đoán được, đứa trẻ này lớn lên sẽ cực kì đẹp trai.Mà ngay sau đó người bố đã trả lời bằng một câu vô cùng quen thuộc.“Con có nhìn thấy bầu trời không? Mẹ con đã biến thành một ngôi sao trên bầu trời, còn đang chớp mắt nhìn chúng ta đấy.”“Thật hả bố?”“Thật mà.”Mạnh Vân nhẹ nhàng cười một tiếng.Lục Dã liền ngẩng đầu hỏi, “Sao vậy?”“Không có gì đâu, chỉ là tự dưng em nhớ đến một chuyện.”Khi cô ra nước ngoài du học, người nước ngoài không thể hiểu được tại sao người Trung Quốc lại thích dùng “Biến thành ngôi sao” hay “biến thành bươm bướm” để giải thích cho con nghe. Bọn họ cho rằng như vậy là lừa gạt một đứa trẻ, cách dạy đó hoàn toàn không phù hợp.Mạnh Vân từng về nhà suy nghĩ cả đêm, sau đó lại lên trường hỏi giáo viên hướng dẫn.“Vậy vì sao mọi người lại phải nói với trẻ con rằng một người đã mất là ‘đi gặp Chúa trời’?”…Mạnh Vân luôn cảm thấy cô bôn ba ngoài xã hội là một chuyện rất khó khăn, một mình ở nơi đất khách quê người, cô lại nhát gan, thế nên làm gì cũng vô cùng vất vả.Nhưng bây giờ nghĩ lại, thực tế thì cũng không hẳn là vậy.Hiện tại có màn đêm, có sao trời, có biển rộng, có đồ ăn ngon.Còn có cả người mà mình yêu thương đang ngồi bên cạnh.Mà dường như tất cả đều có thể điểm tô lên những gì không tốt lành trong quá khứ, khiến cho mọi thứ trở nên tươi đẹp hơn.Lục Dã thấy cô ngồi thất thần thì liền véo nhẹ mũi cô, “Đang nghĩ cái gì vậy?”“Không có gì.”Mạnh Vân nở một nụ cười.Hai bố con ngồi bàn bên vẫn chưa đi, mà lời nói của người bạn nhỏ tựa như còn cuốn theo gió, “Nhưng bà đã nói với con rồi, người lớn nói biến thành ngôi sao, bay về trời đều là để lừa trẻ con. Bố, đã chết nghĩa là sao?”“Chết… Nghĩa là bay về trời, biến thành một ngôi sao…”Lục Dã cũng nghe được cuộc đối thoại của hai bố con bên cạnh.Anh không nhịn được khẽ cười một tiếng, sau đó tiến lại gần Mạnh Vân nói thầm với cô.“Không được đâu, anh rất thích ngôi sao, mà đã thích thì phải nắm chắc trong lòng bàn tay.”“…”“Em là ngôi sao của anh, một khi đã bắt được em rồi thì anh sẽ không bao giờ buông tay đâu.”…Từ lúc ở đảo Dongji về thì Lục Dã liền vội vàng lên kế hoạch về ra mắt gia đình.Lục Dã vui không thể tả được, trong khi đó Mạnh Vân lại cực kỳ lo lắng, cô đang nghĩ xem phải mua cái gì mang đến thì mới không thất lễ.“Trà có được không? Trà gì nhỉ? Nhà anh hay uống loại trà nào?”Lục Dã ấn vai cô, để Mạnh Vân ngồi xuống sô pha, nếu không thì cô sẽ liên tục đi đi lại lại, hoa hết cả mắt.“Nhà anh cái gì cũng có, trà có nhiều lắm. Mua đại mấy loại quả là được rồi, đến lúc đó anh sẽ đi mua.”Mạnh Vân quay đầu, tức giận nhìn anh, “Như vậy không được!”Tuy chỉ là đến nhà ăn một bữa cơm, nhưng dù gì thì cũng là lần đầu tiên cô đến nhà anh, không thể mua qua loa cho có lệ như thế được.Lục Dã chỉ thích trêu chọc cô mà thôi, nhưng anh biết người mà mình chọn làm vợ thì nhất định mọi người trong nhà cũng sẽ thích, và anh cũng không bao giờ để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.“Được rồi, em đừng lo.”Lục Dã và Mạnh Vân đều là những người trẻ tuổi, thế nên hai người cũng không hiểu rõ lắm về phong tục, bản sắc của địa phương.Nhưng Lục Dã đã tìm người hỏi qua trước, vậy nên cũng có thể cho là biết một chút.Mọi người đều nói hai thứ cần thiết phải có là thuốc lá và rượu vang đỏ, nhưng nhà anh chẳng có ai hút