Trên Chiếc giường lớn Đổng Văn Văn nằm ôm chặt con gấu bông hôm nay mới mua được ngủ ngon lành, Âu Thời Phong từ phòng làm việc trở lại nhìn thấy khung cảnh này chỉ biết thở dài, con gấu kia chiếm mất chỗ của anh vậy tối nay anh nằm ở đâu đây?
"Thời Phong anh làm gì vậy?" Đổng Văn Văn cảm giác vật mềm mại trong tay mình bị người nào đó lấy mất, giật mình tỉnh giấc.
"Em ngủ tiếp đi." Âu Thời Phong nằm xuống bên cạnh Đổng Văn Văn luồn tay qua đầu ôm lấy cô.
Đổng Văn Văn hơi nâng người nên tìm gấu bông của mình, nhìn mãi cuối cùng cũng thấy vật mới yêu thích của mình nằm dưới chân giường: "Đêm nay em muốn ôm nó ngủ."
"Nó thì tốt cái gì có ấm bằng anh không?" Anh giữ chặt cơ thể Đổng Văn Văn lại, mặc kệ cô vùng vẫy ra sao trên giường này nó không có phần.
"Anh ghen với cả một con gấu, Âu Thời Phong anh trẻ con quá đấy." Đổng Văn Văn trừng mắt nhìn người đàn ông ấu trĩ bên cạnh mình, sao một người bề ngoài ngạo mặn như anh nội tâm lại vặn vẹo vậy chứ?
"Nếu em thích nó hơn anh, vậy nó sẽ phải chết." Âu Thời Phong chính thức coi vật kia chính là kẻ thù của mình, trong đầu anh đã hiện lên vô số kế hoạch độc ác.
Chú gấu bông to lớn vốn dĩ đêm nay được nằm trong vòng tay cô gái xinh đẹp, mà bây giờ lại bị quăng xuống nền nhà lạnh băng không thương tiếc, hơn nữa không biết lúc nào mình sẽ bị người đàn ông trên giường phanh thây? Đôi mắt đen tuyền đầy thê nương nhìn trần nhà.
"Tay anh lạnh chết đi được." Đổng Văn Văn rùng mình kêu lên, bàn tay Âu Thời Phong mang theo phần rét buốt, chui vào bên trong bắt đầu lần mò trên cơ thể cô.
"Cộp."
"Thời Phong dừng lại đã, anh có nghe thấy tiếng động bên ngoài không?" Đổng Văn Văn hai tay giữ lấy đầu người đàn ông đang ở trên cổ mình gặm cắn lại, vừa rồi hình như có đồ vật gì đó bị rơi xuống đất.
"Có tiếng gì đâu." Âu Thời Phong lặng yên theo lời cô chú ý lắng nghe nhưng bên ngoài rất im ắng đến tiếng gió còn chẳng có lấy đâu ra tiếng động, mà có đi chăng nữa cũng mặc kệ, giờ việc anh quan tâm chỉ có người phụ nữ dưới thân mà thôi.
Đôi môi đang khép hờ của Đổng Văn Văn bị chặt lại, chiếc lưỡi thuận lợi chui vào bên trong có ý oán trách, lúc này cô còn có thể phân tâm được chứng tỏ anh làm chưa đủ tốt, bàn tay vén chiếc áo ngủ của cô lên cao để lộ ra eo thon gọn cùng chiếc áo ngực bao quanh nơi gò đồng đẫy đà.
"Thùng..."
Lần này tiếng động phát ra từ bên ngoài cửa sổ, cả hai người đang ý loạn tình mê trên giường dừng động tác trong lại, hướng mắt ra bên ngoài lan can.
"Để anh ra xem." Âu Thời Phong lấy tấm chăn dưới chân phủ kín lên người Đổng Văn Văn, sau đó mới xuống giường đi từ nơi phát ra tiếng động.
"Tạch."
"Xin lỗi làm phiền rồi."
Công tắc điện được bật lên, Hoa Kế Đạt đứng sát ngay sau cửa sổ, nhìn Âu Thời Phong nở nụ cười tươi sáng.
"Hoa Kế Đạt! Tôi không nghĩ anh còn có cái sở thích rình mò nhà người khác." Âu Thời Phong giọng mang theo dục vọng chưa tan, ghét bỏ anh ta lạnh nhạt lên tiếng, nửa đêm nửa hôm dùng cách thức này đi tới, phá hỏng chuyện tốt của mình.
"Âu tổng, dù sao tôi cũng đã cất công trèo lên đây bên ngoài lạnh lắm, có thể cho tôi vào trong không?" Hoa Kế Đạt trên người chỉ mặc bộ quần áo cộc mỏng manh, hai tay ôm lấy hai vai mình, run rẩy cách lớp cửa kính đôi mắt trông mong.
"Thời Phong là thứ gì vậy?" Đổng Văn Văn ở trên giường chờ mãi không thấy Âu Thời Phong quay lại, nhanh chóng đi lại, ở đằng sau ôm lấy eo anh ngó đầu ra nhìn.
Là anh ta người hôm trước gặp ở nhà hàng, bây giờ đã hơn 12 giờ đêm anh ta tới chơi đã lạ rồi còn dùng cách thức này nữa thật đặc biệt.
"Chào cô gái xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi." Hoa Kế Đạt dùng gương mặt muốn ăn đòn giơ tay lên chào cô gái nhỏ phía sau Âu Thời Phong mặt than.
"Anh có thể nói