Không những Lai tìm được hai cái xác của lợn rừng và một cái xác của con hổ, mà còn kéo đến cả một con sói xám khác còn sống. Tuy rằng khi tiếp cận nó có vẻ e dè và miễn cưỡng, nhưng dưới sự cổ vũ của Lai thì nó cũng không đến nỗi bỏ chạy cho dù thân hình của nó đã run như cầy sấy. Khan hơi liếc sang cái xác con hổ rồi mới nhìn sang con sói xám do Lai dẫn đến.
Khan cố tình nhìn thật kỹ, và trong một thoáng, hắn thật sự nhìn thấy có dải khói màu xanh lục lượn lờ trên đỉnh đầu của nó. Nhưng của con sói này rất nhạt, thậm chí còn ẩn hiện như có như không nên lúc đầu nhìn thoáng qua, Khan còn tưởng rằng con sói không có vấn đề gì.
Khan xoa cằm nói với Lai. "Hỏi con sói đó thử xem nó có khó chịu gì trong người không, hoặc cảm giác gì đó khác với mọi khi."
Lai trong hình dạng sói gật gù rồi gầm gừ hỏi nó, Khan thấy lạ khi Lai không tru lên một tràng hay sủa. Hắn cứ tưởng chúng giao tiếp sẽ ồn ào lắm.
"Anh nhìn ra cái gì à?" Kelcey đứng bên cạnh khoanh tay dò hỏi.
Thật ra thì Khan cũng thấy lạ rồi, từ khi hắn tỉnh dậy đến giờ. Kelcey không có vẻ bám lấy nhân vật chính như lúc đầu nữa? Rõ ràng là lúc trước anh ta sẽ nhăn nhíu mặt mày khi đứng bên cạnh hắn, có là Kelcey khác cũng thế. Cả hai có điểm chung là chẳng ưa Khan ra mặt. Vậy tình huống hiện tại là sao đây?
Khan khéo léo di chuyển ra xa Kelcey một chút, vờ như mình đang quay ra xem xét xác con hổ bị vùi một nửa người dưới đống đất đổ nát và thân cây to đổ rạp lên trên. Cái miệng của nó há ra, lưỡi thè chạm đất, mắt đục ngầu mở to. Trên người con hổ có dải khói xanh lục đậm hơn của con sói.
"Còn chưa chắc chắn lắm."
Khan đáp lời Kelcey sau một lúc lặng im. Thật lạ khi anh ta không có vẻ gì cáu kỉnh khi hắn cố tình để lại một khoảng lặng dài như thế.
"Vậy à, tôi lại thấy anh đang nắm chắc rồi." Kelcey đáp lại một cách quái gở.
Kelcey B đây mà.
"Tạm thời thì có thể xem đây là nguyền rủa. Chắc vậy..." Khan nhún vai đưa ra một câu trả lời nước đôi.
Đúng lúc này, Lai cũng biến lại thành nhân dạng và nói cho Khan biết đáp án hắn cần.
"Nó bảo thấy trong người phấn khích hơn bình thường nhiều, muốn săn mồi và luôn thấy đói. Nó bảo cơ thể lạ hơn bình thường, nhưng không tệ chút nào. Chỉ là... khi nó ở đây thì mấy cảm giác hưng phấn đó mất sạch."
Nhìn lại đội hình kẻ khôn cũng biết không nên động vào như thế này, Khan rất hiểu cảm giác sầu bi của con sói đáng thương kia.
"Nó có từng hay uống cái gì kỳ lạ không?" Khan tiếp tục dò xét.
Lai gầm gừ với con sói một chút, và nó cũng gầm gừ lại cái gì đó. Chịu thôi, hắn biết Thần Ngữ không có nghĩa là hắn thấu triệt tất cả ngôn ngữ khác, kể là ngôn ngữ của loài thú.
"Nó không hiểu cái gì là kỳ lạ thưa cậu chủ, nhưng mà có lẽ nó vẫn ăn uống bình thường thôi. Có điều... từ khi có nhiều loài săn mồi trở nên dữ dằn hơn thì nó đi săn cũng không được nhiều. Nhưng nó cũng may mắn thó được vài miếng thịt thừa từ đám săn mồi khác."
"Xem ra, trong lúc săn nó có thể ăn trúng con bị nhiễm bệnh." Ibrahim đưa ra dự đoán. "Cho nên triệu chứng của nó nhẹ hơn so với những con thú khác."
"Nếu nói vậy, nguyên nhân là do thuốc gây ra? Thuốc kích thích à?" Molly tỏ vẻ nghi hoặc.
"Cậu chủ quý hóa đây bảo là nguyền rủa cơ mà?" Kelcey B nhếch môi hỏi ngược lại bằng giọng điệu châm biếm.
Tất cả ánh mắt của mọi người lần nữa dồn vào mình, so với kiếp trước chỉ làm một diễn viên đóng thế vô hình mà nói, kiếp này hắn có cảm tưởng mình suýt nữa là nhân vật chính.
Đúng lúc này, nhân vật chính hàng thật giá thật lên tiếng.
"Hoặc là cả hai."
Sau đó, những ánh mắt chăm chú vừa dán dính lên người Khan di dời lên người Saul.
"Nếu trong thứ thuốc chưa biết là gì kia yểm cả nguyền rủa thì sao?" Saul bình thản nói ra suy nghĩ của mình. "Phù thủy hay Tư tế đều có thể làm điều đó." Khi nhắc tới phù thủy, không biết là vô tình hay cố ý mà Saul đưa mắt liếc Ibrahim một cái.
"Ả nhện Eulalia có thể là Tư tế pha chế dược liệu. Còn về việc yểm nguyền rủa... Thú nhân không thể sử dụng ma lực như nhân loại, nhưng đâu nhất thiết chỉ có Thú nhân mới được phép tham gia vào ván cờ này?"
Không hổ danh là nhân vật chính. Nhanh như vậy đã nắm bắt được vấn đề rồi.
Saul chốt hạ kết luận của mình. "Có một kẻ khác đứng ở sau màn giật dây mà chúng ta chưa biết."
Khan gật gù tán thành. Đoạn, hắn tự thấy phản ứng của mình còn hơi nhạt nhẽo nên đã chủ động vỗ tay. "Quá tuyệt vời, ta biết cậu thông minh rồi nhưng được chứng kiến tận mắt vẫn thấy ngưỡng mộ không thôi!"
Không ai vỗ tay theo hắn cả. Đến cả Saul là người nhận được lời khen cũng không hề vui vẻ, mà ngược lại, mặc mày cậu ta còn u ám hẳn, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn rồi nói:
"Anh đang mỉa mai tôi à?"
Hắn mỉa mai chỗ nào vậy? Khan khó hiểu, từng câu từng chữ của mình vừa thốt ra đều là những lời thật tâm mà sao trôi vào tai của nhân vật chính lại biến thành mỉa mai châm biếm rồi?
"Anh đã đoán được còn gì." Saul quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn. Nhân vật chính dỗi rồi.
Đúng là hắn đã đoán ra được thật. Nhưng là do hắn cũng đã biết sơ qua cốt truyện, hắn còn có được ánh mắt gian lận mà nhìn thấy được thứ chẳng ai nhìn thấy, hắn có nhiều dữ kiện hơn người bình thường rất nhiều nên việc hắn "đã đoán ra" chỉ là một bài toán đã được cho quá nhiều gợi ý, và hắn chỉ có việc là viết đáp án vào.
Tiếc rằng, Khan chẳng thể thú nhận được với nhân vật chính nỗi lòng này của mình.
"Ta đâu có động não." Khan nhún vai bộc bạch.
Trông Saul có vẻ như không tin lời hắn. Không chỉ thế, những người còn lại cũng đưa ánh mắt nghi ngờ chẳng khác gì. Khan chẳng hiểu từ đâu mà trí thông minh của mình đã được mọi người đề cao như vậy rồi, mà chuyện này không quan trọng.
"Các pháp sư nói chung không được phép can dự vào chuyện chính trị của chủng tộc khác mà không có sự cho phép của điện thờ hoặc tòa tháp ma thuật. Phù thủy thì bất cần hơn, không có quá nhiều khuôn khổ gò bó tự do của chúng. Nhưng để chúng nguyện ý ra tay góp sức thì phải có giao dịch bất bình đẳng." Molly không vui vẻ gì khi nhắc tới phù thủy. Cũng phải, các pháp sư chẳng mấy ai ưa lũ phù thủy. "Nếu thế thì tộc Sư Tử chắc chắn đã chịu thiệt cái gì đó rồi."
Khan biết giao dịch bất bình đẳng của phù thủy không phải qua cốt truyện, thật ra chuyện đó gần như là thường thức ai cũng biết, tuy rằng hắn đã có có một quãng thời gian sống vô dụng nhưng ít ra những chuyện trẻ ba tuổi biết thì hắn cũng biết.
Phù thủy chuyên sử dụng ma thuật đen, giỏi nguyền rủa và chế dược hắc ám. Chúng cũng sử dụng thần chú giống như pháp sư nhưng theo một con đường tăm tối hơn, nhanh hơn và nguy hiểm hơn. Chúng là những lũ tham lam, luôn đói khát. Khi muốn nhờ vả phù thủy làm những chuyện mờ ám mà các pháp sư đường hoàng chính trực sẽ không - hoặc không dám - làm, chúng sẽ đưa ra một giao dịch bất bình đẳng. So với mong muốn của người yêu cầu, chúng sẽ đòi cái giá cao hơn gấp hai lần, thậm chí là ba lần. Chúng không quan tâm đến đạo đức và lương tâm, nên tốt nhất là đừng mặc cả với phù thủy. Chính vì thế mới gọi là giao dịch bất bình đẳng.
Nhưng mà, trái với suy đoán của Saul hay Molly. Khan không cho rằng kẻ yểm nguyền rủa là phù thủy. Nếu nói về phù thủy, một Vong linh, một chúa quỷ như Ibrahim không thể nào không nhận ra.
Khi nãy hắn cũng để ý, Ibrahim chẳng hề phản ứng gì khi nghe Saul nhắc đến phù thủy. Có thể ông ta che giấu ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của mình quá tốt nên Khan không đọc ra được gì. Nhưng ánh mắt của ông ta chẳng hề nhìn đến dải khói xanh lục kia một lần nào, tựa như rằng nó cũng là không khí và không tồn tại.
Khan đã mường tượng ra một đáp án khác, nhưng hắn không muốn thừa nhận nó đúng.
"Đi thôi, chúng ta đứng trời trồng ở đây hơi lâu rồi."
Khan phủi lại tay áo của mình vừa dính bụi đất do gió mang tới, địa hình hỗn loạn do trận động đất gây ra dễ dàng trở thành lợi thế cho họ ẩn mình và di chuyển xóa dấu vết. Con sói do Lai dẫn tới lập tức chạy vào trong rừng sâu khi được giải thoát. Ở phía sau, Kelcey là người đảm nhiệm xóa dấu vết di chuyển do họ để lại bằng ma thuật.
Ở kiếp trước, Khan có quãng thời gian làm ảo thuật gia đường phố, nhưng chỉ là một vài mánh khóe nhỏ lừa người chẳng biết gì kiếm chút tiền thôi, hơn nữa ma thuật trong thế giới của hắn ở kiếp trước mà nói chỉ là sự hoang đường ảo tưởng. Vậy mà kiếp này, khi hắn sống ở thế giới mà ma thuật và thần linh là sự tồn tại có thật thì hắn lại là kẻ không có ma lực.
Không hẳn là tiếc nuối, chỉ là có chút tò mò không biết là cảm giác sử dụng ma thuật sẽ như thế nào. Khi Saul sử dụng ma thuật lên người hắn, nó bị vô hiệu hóa bởi sự bí ẩn nào đó ở hắn chưa được giải đáp, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy gì trong tình huống đó.
Đúng là kiếp số của nhân vật phản diện tép riu lại còn đoản mệnh.
Họ không về cái hang cũ, mà đi đến cái hang từng là chỗ hắn khoắng hết đá đốm đen đi. Nó vẫn yên ổn không bị